Chương 4: Biết trốn đi đâu?

Ngày thứ ba làm việc ở công ty Alva, thái độ của những đồng nghiệp nữ đối với cô vẫn không có chút tiến triển tích cực. Nếu nói cô không có chút buồn lòng thì cũng không phải, nhưng cô nhận định rõ mục đích của mình là cố gắng làm ra tiền, những chuyện khác cứ làm lơ mà sống.

Những tưởng với suy nghĩ lạc quan đó, cô sẽ có thể làm việc suôn sẻ thuận lợi, nhưng lòng người toan tính nham hiểm, cô nào đủ khả năng để chống chọi lại.

Hạ Phong hăng say làm việc, tốc độ đóng hộp của cô càng lúc càng nhanh hơn, tiến bộ chỉ sau vài ngày cũng đủ nhận thấy sự nỗ lực, tập trung hết mình cho công việc.

Bất chợt tổ trưởng Nhã Linh bước đến nói với cô:

- Hạ Phong, em sang đây bê giúp chị thùng rượu vodka này sang bên kia đi em.

Đây là lần đầu tiên từ ngày bắt đầu làm việc, cô nghe được lời nói tử tế, ngọt ngào của một đồng nghiệp nữ dành cho mình. Hạ Phong vui vẻ, thái độ hăng hái, nhiệt tình:

- Dạ, em làm ngay đây.

Trên môi Nhã Linh bất giác tạo thành một đường cong gian xảo, ánh mắt nhìn về phía cô đầy sự mong chờ.

Cô bước đến vị trí đặt thùng rượu vodka, dùng sức nâng nó lên, thùng rượu khá nặng, chứa hai mươi chai rượu vodka đã được đóng hộp kỹ càng. Hạ Phong cẩn trọng trong từng bước di chuyển, nhưng mọi chuyện đã có sắp xếp, chỉ còn vài bước chân nữa thôi là hoàn thành, nhưng một thứ chất lỏng nhầy nhụa, trơn trượt trên đất đã khiến cô mất thăng bằng rồi ngã nhào trên đất.

Thùng rượu vodka trong tay cô bị rơi xuống đất và văng ra phía xa. Tiếng động lớn do cô té ngã và âm thanh những chai rượu làm bằng thuỷ tinh đổ vỡ đã kinh động đến những người xung quanh. Vài đồng nghiệp vội bước đến đỡ cô đứng dậy, phần khuỷu tay cô bị trầy xước nhẹ, phần lưng đau ê ẩm sau cú va chạm dữ dội vừa rồi. Trên sàn ngay vị trí cô trượt chân té ngã, rõ ràng có vết dầu.

Nhã Linh đứng ở một góc, ánh mắt chứa đựng tràn đầy sự thích thú, vừa lòng, con ngươi di chuyển đá sang những nữ công nhân cùng hội cùng thuyền làm chuyện thất đức đã phối hợp cùng với cô ta.

Những đôi môi nhếch mép hả hê, có kẻ còn biểu hiện thái quá đến mức dùng hai bàn tay khẽ vỗ vỗ vào nhau như đang “tán thưởng” chuyện vui trước mắt.

Nhã Linh bước đến gần cô, thái độ cô ta ngay tức khắc thay đổi đến chóng cả mặt, lộ rõ bản chất kẻ thâm độc. Cô ta ra vẻ hốt hoảng, cất giọng nói lớn, rõ ràng là muốn tất cả mọi người đều nghe thấy:

- Sao lại thành ra thế này? Nhờ có tí chuyện cũng làm không xong. Đổ bể hết rượu quý rồi. Cô có biết bấy nhiêu chai rượu là bao nhiêu tiền không hả? Lương cả năm của cô cũng không đủ đền đấy.

Hạ Phong tái xanh mặt mày, phần vì đau đớn, nhưng quan trọng là chuyện đổ vỡ rượu quý, nghe nói đến đền tiền thì tay chân cô liền bủn rủn, lo lắng tột cùng.

Vừa lúc đó, trưởng phòng nhân sự bước vào, đây không phải sự trùng hợp, có ai đó đã âm thành đi báo cáo sự việc với người trưởng phòng kia.

Cô ta vừa bước vào đã nhìn thấy thùng rượu đổ bể, chất lỏng và những mảnh vỡ thuỷ tinh vương vãi trên sàn thì liền cất lời nặng nhẹ mà chẳng hề quan tâm đến nguyên nhân thật sự dẫn đến hậu quả:

- Chuyện gì vậy? Tại sao thùng rượu vodka lại thành ra thế này? Là ai đã làm?

Cô không còn cách nào khác, liền đứng ra phía trước mặt người trưởng phòng:

- Là tôi, do trên sàn có vết dầu rất trơn nên tôi đã…

Không để cô kịp nói hết câu, trưởng phòng kia đã lập tức ngắt lời, xem ra cô ta cũng chẳng phải người công bằng hay biết lắng nghe:

- Đã làm sai còn ngụy biện? Cô tính sao với hậu quả cô gây ra đây hả? Mau đến phòng nhân sự ngay lập tức.

Cô ủ rũ theo sau trưởng phòng nhân sự, bước vào phòng, cứ ngỡ cô ta sẽ lắng nghe cô giãi bày mọi chuyện, nhưng không, chẳng có kỳ lời hỏi rõ lý do chứ đừng nói đến việc cô có thể yêu cầu check lại camera. Nữ trưởng phòng đanh đá, vẻ mặt cứ hất lên trời, lại là một kẻ ra sức thể hiện ta đây giỏi giang, quyền hạn có thừa mà phán một câu xanh rờn tim gan người đối diện:

- Cô bị đuổi việc!

Hạ Phong sốc đến mức đơ người, ánh mắt mở to đứng tròng, cô ta gọi cô vào đây chỉ để nói rằng cô bị cho thôi việc. Thật quá bất công, một phe bè lũ không chút lý lẽ. Hạ Phong đâu thể ngờ rằng, trưởng phòng nhân sự tỏ vẻ thanh cao, sang chảnh đang đứng trước mặt cô chính là chị gái ruột của Nhã Linh. Bọn họ căn bản đều cùng một giuộc, em hát chị hò, thêm những nữ công nhân khác nịnh bợ mà đánh trống thổi kèm cho âm mưu tống cổ Hạ Phong ra khỏi công ty. Đúng như câu nói ở đời: "“Giàu thì nó ghét, đói rét thì nó khinh, thông minh thì nó tìm cách tiêu diệt”.

Hạ Phong không thể nói thêm bất kỳ điều gì, chỉ cần mở miệng là con người tự cao tự đắt trước mắt liền chặn ngang. Con đường kiếm tiền và tồn tại ở đất Nam Tô rộng lớn này thật không chút dễ dàng.