Chương 3

Kiếp trước vốn là trẻ mồ côi, nhưng hôm nay Đào Thất Thất bị ôm một cái liền bất ngờ!! Đến mức ngây cả người.

Để an ủi Đào Thất Nương đang đau lòng, Đào Thất Thất cố gắng hắng giọng nói ra: "Mẹ, con không sao!"

Những người hàng xóm nghe tin thì vội vàng vào nhà củi cướp lấy con dao chặt rau đã gỉ trong tay Đào Trường Nhất.

Vừa lúc này, thầy lang trong làng cũng có mặt, cũng vội vàng để thầy lang kiểm tra cơ thể Đào thị, phát hiện chỉ bị dọa ngất đi, còn lại không có gì đáng ngại.

Thật khéo, vừa xảy ra chuyện, những người nhà họ Đào đi vắng đều lần lượt trở về.

Vừa vào nhà, Đào lão tứ lại nghe thấy tiếng khóc của Đào Thất Nương, khuôn mặt vốn đang nói cười với huynh đệ lập tức trở nên khó chịu, "Khóc khóc khóc, ngày nào cũng khóc như đưa đám, người ngoài còn tưởng nhà này có ai chết chứ.”

Một tiếng quát này khiến Đào Thất Nương run rẩy, lập tức nín khóc.

Đào Trường Nhất vừa thấy trưởng bối đã về, lập tức bắt đầu vu khống trước.

"Gia gia, cha, mẹ, tứ thúc các người cuối cùng cũng về rồi, nếu các người không về, con và bà nội có lẽ đã chết thật rồi.”

Đào Trường Nhất vừa mở miệng, những người bị gọi tên đều nhìn về phía hắn, khi đại tẩu nhìn thấy mặt con trai mình dính đầy máu, không cần biết đúng sai lập tức cho rằng là Đào Thất Thất làm, lập tức hét lên: "Đào Thất Thất, con tiện nhân này, ngươi dám bắt nạt con trai của bà, hôm nay bà không chỉnh đốn ngươi thì bà không phải là người!"

Nói xong, đại tẩu xắn tay áo xông về phía Đào Thất Thất.



Ngay khi đại tẩu sắp đè ngã Đào Thất Thất, thì cô nhanh chân kéo theo Đào Thất nương né tránh.

Chỉ thấy đại tẩu ngã sấp mặt, đầu đập vào gốc cây sau lưng Đào Thất Thất, cuối cùng ngất xỉu.

Đào nhị gia ở bên cạnh, tức là ông nội của Đào thất thất, thấy đại tẩu ngất xỉu, lập tức mặt đen như đít nồi, gầm lên: "Đào Thất Thất, ngươi muốn phản rồi sao? Đó là đại thẩm của ngươi, mau xin lỗi bà ấy đi!"

Nghe vậy, Đào Thất Thất không vui, Đào gia từ trên xuống dưới bắt nạt cô, nguyên chủ có thể nhịn, nhưng cô thì không.

“Gia gia, vừa rồi là bọn họ động thủ trước, ta chỉ phòng vệ bình thường thôi.”

Tất nhiên, cô cũng không quên giả vờ đáng thương, cố nặn ra hai giọt nước mắt, sau đó bắt đầu diễn.

“Gia gia, rõ ràng hôm nay là đại ca cầm dao muốn gϊếŧ ta, còn làm nãi nãi bị thương. Bình thường mọi người vẫn bắt nạt Thất Thất là đứa con gái nhỏ nhất, nhưng chưa bao giờ thấy gia gia nói một câu. Trong nhà này, mọi người đối với Thất Thất không đánh thì chửi, tại sao vậy?”

Đào Thất Thất nói xong, thậm chí còn bắt đầu nức nở không cam lòng.

Cuối cùng, cô dứt khoát không né tránh nữa, đứng thẳng tại chỗ, xắn tay áo lên, để lộ hai cánh tay đầy thương tích cho hàng xóm láng giềng xem.

“Mọi người nhìn xem, vết thương trên người ta, lần nào vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới lại đến.”