Chương 19

Rovka cũng không cố tình đi hỏi thăm tin tức của tổ chức,mặc dù mấy tin tức này đều liên quan đến cô,hoặc là nói - liên quan đến Gin.

Trong khoảng thời gian này,Gin tuy rằng đi sớm về trễ,nhưng Rovka lại thích loại sinh hoạt này.

Ngồi ở quán cà phê,vị trí ngay bên cạnh cửa sổ,nhìn bên ngoài đường phố người đến người đi,Rovka nhấp một ngụp cà phê đã trở nên lạnh,khẽ cau mày.

Vì sự kiện nổ bom khi trước,cô vẫn luôn ở trong trạng thái nghỉ ngơi,mặc dù dưới sự điều dưỡng của hệ thống,thân thể của cô đã sớm bình phục,nhưng cô vẫn như cũ đúng giờ đến bệnh viện lấy thuốc.Rút cuộc tình huống này của cô cũng không phải chỉ một câu "khả năng khôi phục kinh người" là có thể qua chuyện.

Đều là người chịu liên lụy bởi sự kiện bom nổ - cảnh sát Shiratori vẫn còn nằm ở bệnh viện nghỉ dưỡng,Rovka đi qua khó tránh khỏi phải tỏ vẻ một chút,chỉ là không nghĩ đến trên đường sẽ gặp phải bọn người Miyamoto.

Miyamoto Yumi vốn có hảo cảm với Rovka,thậm chí trong lòng vẫn luôn thương tiếc về thân thế của cô,trước đây không có liên lạc không tính,bây giờ gặp gỡ lại vừa lúc là kì nghỉ phép,vì vậy mới có một màn Rovka cùng với một đám người này ngồi ở quán cà phê.

Đang lúc Rovka nghĩ có nên gọi một phần bánh kem hay không,liền thấy Miyamoto Yumi mồ hôi đầy đầu chạy đến:

- Yuki,thực xin lỗi,chị đến muộn.

- Không sao.Muốn uống gì để em gọi nào?_Rovka lắc đầu không để tâm,cười hỏi.

Cô vốn dĩ sẽ không tức giận,từ khi xuyên qua đến giờ,đây vẫn là lần đầu tiên có người hẹn gặp cô đâu!

- Nước trái cây._Miyamoto Yumi nhìn nụ cười trên mặt Rovka,không tự chủ đáp.

Rovka gọi bồi bàn kêu một li nước trái cây,hai người nói nói cười cười,không khí cũng không tệ lắm.

- Em nói dạo này em vẫn luôn ngốc ở nhà?_Miyamoto Yumi thật là càng nghe càng đau lòng.

- Đúng vậy,một người ra ngoài cũng không có gì vui cả._Rovka lơ đãng trả lời.

Mà.

Sự thật là,chỉ cần cô muốn,phàm là cô mở miệng,Gin nhất định sẽ kêu người đưa đến trước mặt cô thứ tốt nhất.Cứ như vậy một thời gian dài,cô ngược lại không biết chính mình muốn gì.

- Vậy hôm nay chị sẽ đi dạo cùng em.

- À,được thôi.

Mặc dù có chút ngoài ý muốn,bất quá Rovka cảm thấy có thể có một bằng hữu cùng ra ngoài hoặc chia sẻ một chút tâm sự cũng không có gì không tốt.Rút cuộc,trong sinh hoạt,gần như mọi thứ chỉ có chia sẻ thì mới càng khoái hoạt.

Đi theo Miyamoto Yumi xuyên qua các ngõ nhỏ phố lớn,tuy nói thứ mua được không phải là tốt nhất,nhưng toàn bộ quá trình lại khiến Rovka hoài niệm.Cô đã từng giống như Miyamoto Yumi,vì muốn mua được vật phẩm giá cả thích hợp mà bất chấp thời gian tìm từng gian hàng khác nhau như vậy.

Đến chiều,đi dạo một đoạn thời gian,Rovka đang nghĩ có nên mời Miyamoto Yumi cùng nhau ăn tối hay không,liền gặp phải Đội thám tử nhí đang phá án gì đó.Lần đầu tiên mặt đối mặt và giao tiếp cùng vai chính,Rovka phát hiện,loại cảm giác này thật kì diệu.

- Đây là bạn tốt của chị,Katou Yuki.Các em cũng có thể gọi chị ấy là chị Yuki._Miyamoto Yumi sau khi nghe thỉnh cầu của bọn Conan rồi gọi cho đồng nghiệp đến giúp,lại giới thiệu Rovka với bọn trẻ.

Rovka cũng không muốn có mối quan hệ không cần thiết với bọn Conan,nên thái độ thật bình thường,tựa như người lớn bình thường gặp bạn nhỏ,cười chào:

- Rất vui được gặp các em.

Nhờ hệ thống,Rovka rất nhanh biết được mục đích của bọn trẻ,tự nhiên cũng biết quá trình và kết quả việc này,nhưng cô cũng không lên tiếng,mà là theo dõi từng bước đi của Conan.

Nói thật,việc đi theo vai chính cùng nhau phá giải ẩn số rất thú vị.Bất quá,suốt cả quá trình,cô cũng không tiếp xúc với Haibara Ai,thậm chí một ánh mắt cũng không cho,bởi vì lòng cô rõ ràng,chỉ có càng không thèm để ý,hai người bọn họ mới yên ổn.

Tuy rằng từ sớm Gin đã không còn phái người giám thị cô nữa,thậm chí máy theo dõi cũng gỡ bỏ,nhưng Rovka không dám đánh cuộc,rút cuộc ai cũng không biết thành viên tổ chức có ẩn chiêu gì,chỉ cần không cẩn thận bị bắt gặp,tự biết kết quả sẽ như thế nào.

Haibara Ai nhìn Rovka phảng phất như không quen biết chính mình,trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra,cô sớm biết đến,dựa vào tính cẩn thận của Rovka,chắn chắc sẽ không phạm vào loại sai lầm cấp thấp này.Nhưng,kiếp sống trốn chạy làm cô trở nên vô cùng cảnh giác,tựa như một cái bom hẹn giờ,thần kinh căng hết cỡ,xúc cảm sợ hãi luôn luôn hiện hữu,giống như tùy thời sẽ lập tức nổ tung.

Sau khi tìm được đồng bạn của bọn trẻ,Rovka nhìn đồng hồ,mời Miyamoto Yumi và mấy bạn nhỏ cùng ăn tối.Thông qua bữa tối này,mọi người cũng có một cái nhận thức cơ bản.

...

Trở lại chung cư,Rovka mở cửa vào nhà.Vừa cúi đầu đã nhìn thấy giày của Gin xếp gọn một bên,không khỏi nhếch môi cười.

Không quản phòng khách một mảnh tối tăm,Rovka thẳng tiến đến phòng ngủ,lập tức nhìn đến Gin ngồi trước máy tính.Cô không khỏi đi nhanh đến,từ phía sau ôm lấy bờ vai hắn,ngoan ngoãn chôn đầu vào cổ hắn.

- Gin,lại có nhiệm vụ sao?_Không xem dữ liệu trên máy tính,Rovka cúi đầu hôn lên cổ hắn,há miệng cắn một ngụm,trong giọng mang theo tia lưu luyến.

Gin nghe vậy,nghiêng người ôm cô đến trước mặt,Rovka ngồi trên đùi,tay lả lơi đặt trên vai hắn.Gin nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của thiếu nữ,không khỏi cúi đầu hôn cô,răng môi giao triền một hồi lâu,Gin mới buông ra.

- Hôm nay chơi rất vui?

- Cũng không tệ lắm.Yumi khá tốt,trên đường gặp được mấy đứa trẻ rất thú vị.

Rovka dựa vào lòng hắn,trên mặt lộ ra vẻ sửng sốt một chút vì hai chữ "đứa trẻ",sau đó cô mới nhớ tới,cô và Gin chưa từng sử dụng biện pháp "phòng hộ" gì,lúc trước không có gì là may mắn,nhưng sau này có thể trúng đạn hay không,chính cô cũng không dám chắc.

- Gin,lỡ em mang thai thì làm sao bây giờ?

- Vậy thì sinh ra._Sắc mặt Gin hơi cứng lại,nhưng sau đó lãnh đạm đáp.

Rovka vốn đang cho rằng Gin sẽ nói vứt bỏ sinh linh của hắn,nhưng hiện tại xem ra,cô đã chiếm không ít vị trí trong lòng Gin,ít nhất,hắn không muốn thương tổn cô.

Nháy mắt cúi đầu,Rovka dùng sức hôn lên mặt hắn vài ngụm,khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vẻ vui mừng.

- Hôm nay tha cho em,đi ngủ đi,tổ chức còn có chút việc cần xử lí._Gin nhìn bộ dáng cô cao hứng,trong lòng không khỏi mắng một câu "nữ nhân ngốc".

Dễ dàng thỏa mãn như vậy.

- Được rồi.Anh cũng đừng thức muộn quá._Rovka lên tiếng,cũng không hỏi đó là chuyện gì,chỉ là dặn dò một câu,liền đứng dậy chuẩn bị đi ngủ.

Đã quen với cái ôm của Gin,không có hắn tại,Rovka tựa hồ đã phải lăn qua lộn lại đến quá nửa đêm mới có thể ngủ.Nhưng đến khi cô đang thiêm thϊếp,giường khẽ động,sau đó là một đôi bàn tay to đem cô ôm vào trong ngực.Cái ôm của Gin cũng không tính là ấm áp,nhưng không hiểu vì sao lại khiến cô an tâm vô điều kiện.

- Xong rồi sao?

Gin nghe vậy,khẽ thì thầm vào tai cô:

- Mau ngủ đi.