Chương 18: Sinh nhật

Sau khi nhìn xuyên qua mắt mèo thấy rõ người ngoài cửa là ai, Vu Vãn hít một hơi

sâu, kéo

cánh cửa mở

ra, “Cậu còn chuyện gì nữa?”

Lúc này,

người

ấn chuông cửa,

không phải người khác, chính

là tên lắm chuyện

Lục Thời Dập.

Cậu

ta mặc một chiếc áo khoác lông vũ dáng dài qua đầu gối, nhưng

cũng chưa kéo khoá lên cho tử tế, để

lộ bộ vest đơn bạc bên trong, bây

giờ đang trong đêm đại hàn,

âm

tới

mười mấy độ,

mà dường như cậu ta chẳng sợ lạnh chút nào.

“Lúc

nãy em quên không nói với chị, thứ sáu tuần

này là

sinh nhật

mẹ em. Mẹ

bảo em nhất định phải mời được chị đến tham dự tiệc chúc mừng.”

Vu Vãn gật gật đầu, tỏ

ý

đã biết. Không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, chỉ nói: “Ngày mai tới công ty, chị

sẽ xem lại lịch trình mà thư



Trình đã

sắp

xếp xem sao.”

“Chị không cần xem

đâu, em

đã

xem qua

hộ chị rồi.

Thứ sáu

này đáng lẽ chị có buổi hẹn gặp mặt với tổng giám đốc Walter vào buổi chiều, nhưng đối phương tạm

thời dời hẹn, ngày hôm qua đã

đổi lại lịch thành thứ hai tuần sau.” Lục Thời Dập

để

lộ ra hàm răng trắng

bóng, “Bữa

tiệc được tổ chức tại nhà, không có phóng viên

truyền thông, khách

khứa tới dự đều là bạn bè với họ hàng thân thích thôi.”

Vu Vãn nhướng mày: “Aya, hoá ra không phải là tới mời, mà là

cậu đang

trực tiếp thông báo?”

“Đâu có? Em đây thành tâm thành ý mời

chị tới dự mà.” Lục Thời Dập huyênh

hoang

đem cánh tay gác

lên cánh cửa, nghiêng dựa vào, gương mặt tươi cười

nói, “Mẹ

em đã

lâu

lắm

không gặp chị, ngàn

vạn dặn dò

rằng em

nhất định phải mời

được chị tới dự.”



Tô Lan là một người

rất

bận rộn, không phải ở nơi khác đóng phim,

thì cũng



đang tham dự tiết mục ở một nơi nào đó, quanh năm suốt tháng không

có được

mấy ngày ở Bắc Kinh, lại muốn gặp một mặt một người

cũng vô cùng

bận rộn

như

Vu Vãn, thì quả thật không dễ dàng

gì.

Sinh nhật hôm nay của

Tô Lan tuy

không làm lớn, nhưng người thân cùng bạn bè mang theo luôn cả con cái tới tham dự tiệc, nên Lục gia

được dịp vô cùng

náo nhiệt.

Hơn 5 giờ chiều,

rốt cuộc cũng nhìn thấy con trai mang người đến, Tô Lan rất

vui mừng.

Việc

Lục Thời Dập chạy

tới

Vinh Quang làm

việc, bà đã biết từ lâu. Bà kéo lấy

tay

Vu Vãn, thân

tình hỏi han. Hỏi xem

dạ dày cô đã tốt hơn chưa? Bữa

sáng nhà nấu có hợp khẩu vị của cô không? Lại dặn dò cô

nên chú ý chăm sóc bản thân mình. Còn nói con trai mình

chạy tới làm

trợ lý cho cô thật chỉ gây thêm phiền toái mà thôi

……

Lục Thời Dập phát hiện, Tô Lan nữ sĩ thật

sự rất

thích Vu Vãn nha.

Có Vu Vãn, liền vứt luôn

đứa con trai này ra sau đầu. Dường

như hai người có nói mãi cũng không hết chuyện, gặp ai

cũng

giới thiệu Vu Vãn là con gái nuôi

của mình. Mỗi

khi

khen Vu Vãn một câu, kiểu gì cũng phải bôi

xấu chính con trai mình hai câu, đây là

mẹ ruột gì chứ?

Anh là nhặt

được sao?

“Tôi đời này tiếc nuối

lớn nhất đấy

chính là không sinh được

một cô con gái

thông minh, xinh đẹp

như Tiểu Vãn,

nên

chỉ

có thể nhận làm con nuôi mà thôi.” Tô Lan than

ngắn thở dài, vô

cùng

tiếc nuối, “Tôi thật hy vọng Tiểu Vãn chính là khuê nữ do

mình sinh ra.”

“Có con

trai ưu tú như Thời Dập, chị

cũng

đã rất có phúc khí

rồi.” Bạn bè cười an

ủi.

“Ưu tú

chỗ nào chứ? Ngày

nào cũng phớt lờ mẹ. Từ nhỏ đến lớn toàn

gây chuyện không thôi, có

ngày nào tôi không đau tim đâu!”

Lục Thời Dập không

nghe

nổi nữa, ra vẻ ăn

dấm* nói, “Mẹ, mẹ

không thể thừa nhận con trai mẹ ưu tú sao?”

*ăn dấm: ghen tị

Tô Lan nữ sĩ thưởng

cho anh chàng

một ánh

mắt

xem thường, “Con

hãy ưu tú thật đi đã, rồi mẹ sẽ vui vẻ thừa nhận”

Lục Thời Dập: “……”

“Con nhìn lại

con xem, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu Vãn

khi

22 tuổi đã tiếp quản Vinh Quang, nhìn lại mình

đi, 23

rồi đấy, qua cuối năm nay là

24

rồi, vẫn

còn chưa

làm nên trò trống gì đâu!” Mẹ đẻ

không chút khách khí

đả kích.

Lục Thời Dập: “……” Thật thương

tâm.

“Con

trai ấy mà, phát

triển chậm hơn con gái.”

“Đúng

thế đúng thế, đàn

ông con trai đều

giống nhau phải

qua 30 mới vững vàng.

Tương lai

Thời Dập nhất định sẽ

vô cùng rộng mở!”

Mấy người bạn bè thân thích nói

thay cho

Lục Thời Dập.

“Cũng không biết tới 30

rồi, có thể tự

đứng vững được hay không.” Tô Lan cảm khái nói, “Thằng nhãi ranh

này, từ nhỏ tới

giờ luôn

luôn làm theo ý mình, lúc trước không cho



xuất ngoại

thì nhất nhất đòi đi du học.

Đến khi

tốt nghiệp, bảo



về nước nó cũng chịu về, một hai phải làm cái gì đầu……”

“Mẹ!” Lục Thời Dập vội vàng đánh gãy lời nói

của mẹ.

Việc anh mở

một công tư

đầu tư

ở Mỹ, chưa

bao giờ nói qua với

Vu Vãn. Lúc trước tới Vinh Quang

phỏng vấn, anh chỉ nói

với Vu Vãn

là mình đang là dân thất nghiệp, muốn tới

công ty của cô để rèn luyện, tích luỹ thêm kinh nghiệm làm việc.

Nếu để Vu Vãn biết việc

anh cũng có sự nghiệp của chính mình

ở nước ngoài

rồi, nói không chừng, cô

sẽ

không để

anh làm trợ lý bên cạnh nữa……

Lục Thời Dập thấy hình

như Vu Vãn

vẫn chưa phát hiện ra

điều gì thì thở phào nhẹ nhõm, cầu

mẹ

xin tha, “Hôm nay là sinh nhật của mẹ, không phải

hội nghị về con. Mẹ, chừa

cho con

chút thể diện chứ?”

“Da mặt

con dày như vậy, còn

cần mẹ chừa cho sao?”

Vu Vãn thấy Lục Thời Dập bị mẹ

đẻ đá kích ghê quá, một

phần cũng vui vẻ

, nhưng

vẫn thay anh chàng nói vài câu, “Dì

Tô, Thời Dập rất thông minh, cũng rất có năng lực. Ở Vinh Quang trong khoảng thời gian này, cậu ấy hoàn thành được rất nhiều các

hạng mục vô cùng xuất sắc, cũng chia sẻ với cháu

không ít công việc.”

Lục Thời Dập thấy Vu Vãn khen mình

ở trước mặt mọi người thì trong lòng như nở hoa. Lập tức

đắc ý nói với Tô Lan nữ sĩ, “Mẹ nghe thấy không, giám

đốc của con cũng đang

khen

con đấy. Con

trai của mẹ rất

ưu tú mà.”

“Xem

xem con chỉ có cái

tiền đồ

này…… “Tô lan nữ sĩ lắc lắc đầu

ghét bỏ,” Tiểu Vãn ah, con đừng

khen nó, thằng nhãi này

ấy mà được khen một cái nó liền vểnh

cái đuôi lên

tận trời!”



Sinh nhật

Tô Lan, mời Vu Vãn,

tất nhiên cũng mời Vu Mục. Sau

khi bữa tiệc

bắt đầu,

người

cùng Lục Thời Dập ầm

ĩ mấy ngày nay – Vu Mục, lúc này mới lững

thững

tới muộn.

Vu Vãn bị Tô Lan kéo tới phòng

để đồ, để

xem

vật phẩm quý hiếm mà bà mới mua được trong phiên đấu giá gần đây. Lục Thời Dập đã sớm bị Tô Lan nữ sĩ kéo đi xem qua,

nên

không có hứng thú đi cùng. Thấy Vu

Mục tới

thì anh cũng

không cùng cậu

ta

so đo, hào phóng tiến lên chào hỏi.

Vu Mục nhìn thấy

anh, đôi tay vẫn

cắm

trong

túi quần, ra vẻ cao ngạo hừ một tiếng, “Lão tử không thèm

nói chuyện với

kẻ lừa đảo!”

“…… Ai là kẻ lừa đảo?”

“Ai

vừa mới cùng tao

nói chuyện, đấy

chính là kẻ lừa đảo.”

“Hừ!” Lục Thời Dập khó

hiểu, “Tao

lừa mày cái gì?”

Vu Mục vẫn là câu kia, “Trong lòng

mày

hiểu

rõ nhất!”

Nghe

thấy lời này, Lục Thời Dập sao

lại

cảm thấy như

mình đã

lừa gạt

tình cảm của cậu ta vậy?

Lục Thời Dập cũng không biết tên

gia hoả này có bị chập dây thần kinh nào không nữa, mù

mờ chiến tranh lạnh với hắn ta mấy ngày nay. Hôm nay,

anh nhất định phải moi được từ miệng

Vu Mục

ra lý do tại sao.

Tiệc sinh nhật của

Tô Lan,

khách khứa được mời đều bàn bè và họ hàng thân thiết của Lục gia.

Nên

mọi người vô

cùng thoải mái, đám

trẻ con đều

quen biết

lẫn nhau, cùng nhau

chơi đuổi bắt, tiếng

cười nói nô đùa

tràn ngập khắp Lục gia, không khí

bữa tiệc vừa

hài

hoà vừa

náo nhiệt.

“Mấy

tiểu tổ tông

kia, đừng chạy loạn, cẩn

thận không

va

vào

người

khác!”

Bên này

một

người lớn

lên

tiếng

nhắc nhở. Bên kia, trong đám mấy đứa trẻ đang chơi đuổi bắt,

một tiểu tử chạy vọt lên thì đột nhiên va phải một người vừa từ trong phòng để đồ bước ra – chính là Vu Vãn.

Vu Vãn nhanh

tay

bắt lấy

cánh tay của đứa bé,

mới cứu cậu ta khỏi cú

ngã. Bỗng

cô cảm thấy một cơn lạnh buốt từ bên hông truyền tới.

Cúi đầu nhìn

xuống, trong tay

đứa bé đang cầm một cốc nước nho, mà

lúc này, tất cả đều đã đổ vào quần áo cô rồi.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, con

trai nhà tôi

nghịch

ngợm quá.” Người

nhà đứa bé

thấy vậy, vội vàng chạy tới, nhận

lỗi với

Vu Vãn.

Vu Vãn cười, nói không việc gì. Người

kia

vẫn phê

bình đứa bé một trận, “Mau xin

lỗi chị ấy đi.”

Đứa bé với cặp mắt trong veo đang ầng ậc nước “Chị

ơi,

thực xin lỗi, không phải em cố ý……”

“Được

rồi, chị tha lỗi

cho em.” Vu Vãn xoa xoa đầu

đứa bé, còn

rất dịu dàng lau nước mắt cho cậu ta, “Em là tiểu nam tử hán, phải kiên cường, không được khóc nha.”

“Vâng, em không khóc.” Đứa



hít hít cái mũi, trả lời.

Quần áo

Vu Vãn bị

bẩn,

tiếp

tục mặc thì rất khó chịu, nhưng cô không mang một

bộ quần áo nào khác.

Tô Lan thì quyến luyến không muốn cô về sớm vì chưa có dùng bữa tối, lại chẳng mấy khi được gặp Vu Vãn.

Tô Lan rất

biết cách giữ dáng,

nên dáng người của bà hiện tại cũng không khác với

Vu Vãn

là bao. Thường

ngày bà cũng rất thích mua sắm quần áo,

nên trong tủ có rất nhiều bộ còn chưa kịp xé mác.

Tất nhiên Vu Vãn có thể dùng tạm quần áo mới của bà.

Tô Lan bảo Vu Vãn lên tầng

thay tạm quần áo của bà, cũng đỡ phải vòng về nhà bây

giờ. Hôm nay bà

tự mình chuẩn bị vài món ăn, muốn nhất định

Vu Vãn

phải ở lại

nếm thử.

Nghe bà nói vậy, Vu Vãn cũng không nỡ cự tuyệt.

“Dì

Tô, dì

không cần lo cho cháu đâu, cháu

tự mình lên

được. Dì

cứ lo

tiếp đãi khách

khứa

đi

ạ.”

Tô Lan cũng không coi Vu Vãn là người ngoài,

mà lại

còn phải đi chuẩn

bị vài món trong

phòng bếp,

nên vội

dặn dò: “Lên tầng quẹo trái phòng

thứ

hai, lát

nữa dì bảo mẹ

Lâm mang quần áo

lên cho con.”

“Vâng.”

Vu Vãn không biết Tô Lan nữ sĩ có

một

nhược điểm



thường xuyên không phân biệt được phải trái. Miệng

bà nói là

quẹo trái phòng thứ hai, đây không phải là phòng cho khách, mà là

phòng của

Lục Thời Dập ……



“Vu Mục, CMN…

mẹ nhà mày!!”

Phòng khách

náo nhiệt, bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.

Lúc này, Lục Thời Dập ngồi ở

trên sô pha,

chính giữa đại sảnh, trên mặt, tóc, tất cả đều là bơ

của

bánh kem. Người khởi xướng Vu Mục, lại lần nữa lấy hai cái

bánh kem, hướng

về phía anh mà

ném.

Lục Thời Dập nhảy

vọt ra,

may mà tránh kịp,

hai tay lau lau



dính

trên mặt, “Còn dám đánh lén tao? Tao

với

mày có

thù

oán

gì, mà

mày

muốn hủy

dung nhan của tao,

phá hoại

vẻ ngoài của tao?”

Vu Mục trở về tám chữ, “Thâm cừu đại hận, không đội trời chung!”

Lục Thời Dập cảm thấy, Vu Vãn nói không



sai,

đúng là tên

súc

sinh này

gần

đây bị chập mạch thần kinh loại nặng rồi!

Anh

mới

vừa bình

tâm lại được để đi

tìm cậu

ta nói chuyện, còn

nghĩ

giúp cậu

ta

giải trừ khúc mắc, khôi phục

lại tình anh em hữu hảo. Kết quả, tên

súc

sinh này

không chỉ

cự tuyệt

nói

chuyện cùng anh,



còn

ném bánh kem về phía anh để

công kích!



có cái lẽ ấy!

Mấy

đứa nhỏ

nghe thấy động tĩnh

ở bên này,

liền

hào

hứng

chạy tới xem náo nhiệt. Nhìn thấy

tình trạng bi thảm của

Lục Thời Dập, một đứa béo mập

mạp

chỉ

tay về phía anh, cười ngặt

ngẽo nói, “Lục ca trông

thật buồn cười!”

“Mau đến

nhìn

xem,

Lục ca ca biến thành bánh kem rồi! Ha ha ha……”

“Ai đập

trúng cậu ta,

thì được thưởng một nghìn.” Vu Mục với

vẻ mặt ôn hoà hướng

tới mấy đứa trẻ nói, dùng tiền tài lừa gạt bọn nhỏ

để

cùng anh

ta tấn

công Lục Thời Dập, cho hả giận.

“Được được!”

Trong nháy mắt căn phòng khách trở

nên vô cùng

lộn xộn.

“Vu Mục, mẹ nhà mày! Mày

chờ đó cho tao, hôm nay mày chết chắc rồi!” Lục Thời Dập bị lũ nhỏ

đuổi theo ném

bánh kem

phải chạy quanh nhà.

Vu Mục biết, Lục Thời Dập nhất

định

sẽ không bỏ qua cho

anh ta, nên sau

khi giao lại

nhiệm vụ

cho bọn nhỏ, liền chạy

trước.

Lũ nhỏ

chơi

rất

hăng say, mấy cái bánh kem

ba tầng dùng trong bữa tiệc, đều

được

dùng để

ném

Lục Thời Dập hết.

Khi đám người nhà của bọn trẻ tới ngăn cản để giải cứu

Lục Thời Dập,

thì toàn người anh

đã dính đầy

bơ bánh kem với đủ

các loại màu sắc sặc

sỡ.

Cả người

biến thành một cái keọ bông gòn bảy màu cỡ lớn, vẻ

ngoài anh vô cùng

chật vật.

Tô Lan nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp chạy

ra, nhìn thấy

đứa con trai mình

bị chỉnh thành như vậy, cũng

bật

cười

ngặt ngẽo. Bà còn

bảo anh khoan hãy lên tầng

tắm rửa, “Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, để

mẹ chụp cái ảnh làm kỷ niệm!”

Lục Thời Dập: “……” Đây mẹ

đẻ của anh sao?

Sau khi

Lục Thời Dập bị mọi

người

làm như phông

nền chụp ảnh xong, chờ anh lên được

tầng trở

về phòng của mình

cũng

đã là chuyện của

mười phút sau. Bước

vào

phòng, liền nhanh

chóng

đem quần

áo

dính bơ kem cởi ra, hết

áo sơ mi, lại cởi tới quần ngoài, không đến ba giây, trên

người

chỉ

để

chừa

lại

một

cái quần tứ giác.

Cặp chân trần dài

Lục Thời Dập

đi về phía

phòng tắm. Vừa đi vừa dùng áo sơmi xoa

xoa lấy bơ trên

mặt và

tóc.

“Mày

chờ đấy

cho tao, không báo

thù này, tao

không

phải

họ Lục!”

Anh

vô cùng tức giận, đem Vu Mục

từ

trong

ra

ngoài từ trên xuống dưới, mắng

chửi

cả

nghìn lần.

Đột

nhiên

Lục Thời Dập dừng bước chân.

Anh nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước

chảy. Nghĩ đến

việc khi

Vu Mục lấy bánh kem

tấn

công anh, Vu Mục

cũng bị anh ném trúng mấy lần.

Lục Thời Dập giương

đuôi lông mày lên, anh

đã

nói

mà sao lại không tìm thấy cậu ta, hoá

ra

trốn vào

phòng anh

tắm rửa!

Tiếng dòng nước bị

ngắt, hình

như người

bên trong đã tắm rửa xong, chuẩn bị bước

ra.

Lục Thời Dập đem

áo sơ mi

trong tay hung ném

xuống sàn, chà xát hai

tay, khóe miệng tà mị nhếch

lên, khẽ

nói: “Không nghĩ ra được? Hôm nay

loại

súc sinh này sẽ được lột

sống

trong phòng tắm!”

Tác giả có lời muốn nói:

Hai chân đang gác lên nhau, ngồi thư thả đánh bài Vu Mục: “Nghe nói mày muốn lột sống tao, xem ra hôm nay mày không có cơ hội rồi.”

Vu Vãn từ phòng tắm bước ra: “Cậu muốn lột sống ai?”

Lục Thời Dập: “…”