Chương 2: Lợn Núi Ngà Đen

Người đàn ông vác con lợn rừng bình tĩnh bước từng bước vào nhà hàng của anh. Con lợn dài hơn một mét, thân hình cường tráng cùng đó là những chiếc răng nanh dài trông vô cùng đáng sợ. Răng nanh của nó mọc ở hai bên miệng, mỗi bên hai chiếc nhô ra.

Khác với lợn rừng mà Lâm Thiếu Thiên từng thấy ở kiếp trước, răng nanh của con con lợn rừng này có màu đen, trên răng dường như còn có thứ gì như máu của một số sinh vật nhỏ tội nghiệp.

"Ông chủ, cậu có nhận làm các món ăn từ nguyên liệu mang tới không?"

Người đàn ông trông có vẻ phấn khích, may mắn thay anh ta không vội ném con lợn xuống đất bởi với thân hình nhỏ bé của mình việc nhấc con lợn rằng nặng hơn nửa tấn này đối với Lâm Thiếu Thiên chính là cực hình.

"Ông muốn tôi chế biến con heo này sao?"

Hắn có chút tò mò. Dù đã đến nơi này được một thời gian nhưng toàn bộ nguyên liệu mà hắn dùng đều là được lấy từ hệ thống, từ trước đến nay Lâm Thiếu Thiên chưa từng tiếp xúc với nguyên liệu của nơi này.

Ngay bây giờ trước mặt hắn là một con lợn rừng biến dị, làm sao mà không phấn khích cho được.

"Thứ này là Lợn Rừng Ngà Đen. Đoàn thám hiểm chúng tôi bắt được nó ở khu rừng ngọn núi phía bắc."

"Nếu được xin hãy chế biến con lợn này ngon nhất có thể"

Sau khi nói xong người đàn ông chuẩn bị rời đi để lại con lợn thì được Lâm Thiếu Thiên vội ngăn lại, ra hiệu hãy mang con lợn rừng này bỏ vào tủ đông trong bếp.

Người đàn ông sau khi đặt con lợn gọn gàng thì rời đi. Trước khi rời đi còn để lại thông tin của nhóm thám hiểm và thời gian dự kiến cần nhận hàng.

Thời gian là ba ngày sau vào giờ ăn tối, số lượng năm người. Đội hình tiêu chuẩn của một nhóm phiêu lưu nhỏ.

Lâm Thiếu Thiên có chút ghen tị. Trong thế giới kiếm thuật và ma thuật này chắc chắn phải có rất nhiều lính đánh thuê và nhà thám hiểm. Đáng tiếc hệ thống hắn lấy được không phải kiếm pháp hệ thống mà lại là Thực Thần Hệ Thống.

May thay, hắn vẫn có thể cộng điểm chỉ số để đạt tới trình độ của một nhà thám hiểm, khi đó sẽ không quá muộn để Lâm Thiếu Thiên trải nghiệm cuộc sống của một nhà thám hiểm.

Câu hỏi đặt ra bây giờ là phải làm gì với con lợn rừng lần đầu tiên hắn thấy này?

"Ông chủ, anh muốn nấu con lợn này à?"

Một giọng nói dễ nghe cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, anh chợt nhận ra vẫn còn một vị khách nữa chưa rời đi.

Lâm Thiếu Thiên quay người lại, Anfiya đang đứng phía sau hắn, tò mò ngó vào phòng bếp.

Dù nghiêng nửa người ra vẫn không nhìn thấy con lợn rừng đâu nhưng cô vẫn lễ phép đứng ở bên ngoài không bước vào trong bếp.

Lâm Thiếu Thiên: "Đúng vậy, tôi đang nghĩ làm sao để tạo ra nhiều món khác nhau từ thịt lợn. Với năm người, ít nhất phải làm bốn món ăn, nếu là mạo hiểm giả có lẽ nên thêm hai món nữa"

"Vậy tôi có thể giúp anh nếm thử đồ ăn được không? Tôi cá chắc rằng anh đang thiếu nhân lực trong việc giải quyết vấn đề "lãng phí thực phẩm". "

Hai mắt cô sáng rực lên như thể cô đang mong chờ món ăn mà anh sắp nấu.

Hắn bật cười, đương nhiên anh hiểu Anfiya món nói gì. Rất khó để thử một thành phần mà anh chưa từng thử trước đây. Sẽ tốt hơn nếu thử một vài món khác nhau trước tiên và dĩ nhiên sẽ có rất nhiều thức ăn thừa trong giai đoạn này.

Dù sao thức ăn thừa cũng có thể ăn.

Nhà hàng của Lâm Thiếu Thiên khác với các nhà hàng địa phương khác, anh dựa vào hệ thống để mua tất cả nguyên liệu vì vậy nên anh không nuôi thú cưng hay quái vật trong nhà hàng. Bởi lẽ đó anh sẽ phải một mình giải quyết đống thức ăn thừa còn sót lại.

"Được rồi, hãy cho tôi một gợi ý"

Lâm Thiếu Thiên không chán ghét đề nghị của cô, trái lại hăn rất vui khi cô sẵn lòng giúp anh thử các món ăn từ lợn rừng.

Sau khi mời Anfiya vào bếp, Lâm Thiếu Thiên có thể cảm nhận được trong mắt Anfiya lúc này đang sáng lấp lánh giống như một đứa trẻ tò mò về mọi thứ.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi căn bếp đã được Lâm Thiếu Thiên cải tạo lại rất nhiều với sự giúp đỡ từ hệ thống.

Mặc dù thế giới này không có nguồn điện ổn định nhưng vẫn có những tinh thể ma thuật để tạo ra năng lượng. Năng lượng này có thể thay thế cho điện rất tốt phục vụ cho các thiết bị cần dến điện như lò nướng, tủ đông.

Lúc này con Lợn Núi Ngà Đen bị người đàn ông ném nguyên vào tủ lạnh. May mắn thay tủ đông đã được mở rộng bằng ma thuật không gian nên mới chứa được cả một con lợn rừng.

"Ông chủ, anh sẽ nấu con lợn này thế nào? Có thể quay nguyên con được không?"

"Không, như vậy sẽ lãng phí rất nhiều nguyên liệu."

Hắn có nghe nói một chút về món lợn rừng nướng mà cô kể. Đó là món đặc sản của quán rượu đối diện nhà hàng của anh. Nghe thì là đặc sản nhưng thực chất nó là nguyên con lợn chưa hề đυ.ng dao được nướng trực tiếp trên lửa.

Đặc điểm chính là ngọn lửa mà họ sử dụng, loại lửa thần kỳ có thể nướng chín và toả nhiệt đều.

Anh sẽ không làm như vậy, đó là một sự xúc phạm đối với nguyên liệu. Mặc dù Lợn Rừng Núi Đen là một sinh vật biến dị tương đối phổ biến nhưng thịt của nó lại cứng hơn nhiều so với thịt lợn thông thường.

"Trước tiên chúng ta làm thịt heo cắt miếng để nếm thử kết cấu trước" - Lâm Thiếu Thiên nói với cô.

Anfiya lập tức gật đầu, chỉ cần có ăn thì cô ăn gì cũng không ngại.

Lâm Thiếu Thiên lấy một con dao làm bếp, rạch mấy đường trên bụng con lợn, sau nhiều công sức bỏ ra thì từ trên xuống lấy được ba lạng thịt.

Vì là nếm thử vị của nguyên liệu nên hắn cũng không lấy quá nhiều.

Thịt ba chỉ hay còn được gọi là thịt ba rọi. Tuy là thịt ba rọi nhưng nó vẫn khác với thịt ba rọi trong ẩm thực vùng Đông Bắc.

Thịt ba chỉ thường sử dụng từ lợn bản địa vì lợn bản địa thường hoạt động nên ăn ngon hơn, Lợn Rừng Núi Đen rất phù hợp với điều này.

Nhìn miếng thịt ba chỉ được lựa cẩn thận trong tay, hắn đột nhiên có chút hứng thú với món ăn phụ ngày hôm nay.

Lâm Thiếu Thiên lấy ra nồi thịt hầm, thái thịt lợn cho vào nồi. Sau đó hắn lấy hành tây, gừng và một ít rượu gạo bản thân yêu thích cho vào nồi, đổ nước ngập thịt lợn.

Chỉ cần chờ thêm 20 phút là đã hoàn hành món ba chỉ lợn đơn giản.

Anfiya nhìn động tác của Lâm Thiếu Thiên, trong lòng rất tò mò.

Trước đây khi sống một mình nơi hoang dã, thứ duy nhất mà cô biết làm là nấm nướng, nấm nướng và nấm nướng, chỉ có nấm nướng. Có lẽ cùng lắm là được thêm một món súp nấm nữa còn về món thịt, cô thật sự không biết nấu làm sao.

"Làm vậy có ổn không?"

Anfiya tò mò hỏi, nấu ăn một cách đơn giản như vậy thật sự là hiếm có.

"Nó đó!"

Đậy nắp nồi, Lâm Thiếu Thiên chuẩn bị sẵn nước sốt.

"Nhiên tiện thì, Anfiya" - anh nhìn cô, người đang nhìn anh với đôi mắt ngấn nước mắt.

"Cô có thể cắt tỏi không?"