Chương 160: Trốn chạy

Cô được chăm sóc rất kỹ càng, sắc mặt hồng hào, khuôn mặt trầm tư, mặc một cái váy ngủ dài đến bắp chân, ngồi nghiêm chỉnh trên bàn học trong phòng người ta. Sau lưng là một kệ sách to, trên bàn gỗ đặt rất nhiều tài liệu học tập. Cô chăm chỉ học hành cũng chỉ vì nghĩ tới tương lai tốt đẹp sau này.

Anh đúng là nên bẻ gãy tay cô.

Bùi Hàn nghĩ vậy trong chớp mắt, nhanh chóng đi qua. Bàn sách đung đưa, Thu An Thuần hốt hoảng đứng lên, xoay người hoảng loạn muốn trốn khi bị người kia ôm chặt vào lòng.

Cô thấp quá nên ngay lập tức bị anh xách lên, kéo vào ngực. Vòng tay anh rộng lớn bao quanh, gân xanh ẩn hiện, dùng hết sức ôm chặt cô. Nơi đầu mũi tìm kiếm cổ cô, hít một hơi, thoả mãn thở dốc.

Anh tham lam không chút che đậy, đến mức dọa cô sợ hãi. Thu An Thuần chỉ thấy eo mình sắp gãy làm đôi, hơi thở của cô đứt quãng. Bộ ngực sữa mềm mại của cô bị anh ép chặt vào ngực, thở nặng nề, không ngừng hít hà.

Anh phải bẻ gãy tay cô thôi.

Nhưng anh lại hỏi cô một câu:

“Cậu có nhớ tôi không?”

Thu An Thuần giãy giụa, đột nhiên bị vẻ mặt âm lãnh tàn độc của anh ép hỏi, cô sợ muốn chết, hơi nôn nóng nhìn quanh vách tường, không biết Hà Thân có đang xem không, nhưng cô vẫn to gan lắc đầu.

Bùi Hàn tức điên, duỗi tay đẩy văng ghế, bao tức giận anh cố gắng kìm nén bị cô dễ dàng châm nổ, anh không giả vờ nữa, hung dữ nói:

“Ở đây lâu ngu người rồi à! Bị người ta làm sướиɠ quá? Nên không muốn đi?”

“Về cùng ông nhanh!”

Ở địa bàn người ta anh cũng không dám giở trò gì, dù tức muốn nổ phổi cũng chỉ thể mang người về nhà đóng cửa dạy dỗ. Mới có hơn một tuần đã bỏ anh vào quên lãng rồi, thế làm sao được.

Thu An Thuần bị anh mạnh mẽ ôm ra ngoài, cô bám chặt lấy khe hở chỗ kệ sách, cố hết sức bình sinh.

Được lắm, không chỉ không nhớ anh, bây giờ còn chống đối nữa cơ đấy, vì được ở lại đây mà nắm chặt kệ sách không buông. Bùi Hàn tức điên, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Hợp đồng hết hạn rồi? Tiền vi phạm hợp đồng phải trả chứ nhỉ? Ở nhà của người khác thì thành nhà của cậu chắc? Nữ chủ nhân mới của nhà họ Hà, mới ở hai ngày đã không chịu đi rồi?”

“Anh ấy nói sẽ giúp tôi trả tiền vi phạm hợp đồng.”

Tay Thu An Thuần vẫn bám chặt, mặt vì gắng sức mà đỏ ửng lên.

Cô không muốn rời khỏi đây, vì Hà Thân đã hứa không chỉ giúp cô thanh toán tiền vi phạm hợp đồng mà còn chu cấp phí đại học cho cô, bất kể cô muốn học trường nào. Đây là thiên đường, còn về đó là địa ngục, cô cũng đâu có ngu, vào thời khắc quyết định, cô chỉ có thể gồng hết sức chống chọi mà thôi.

Tay cô nắm chặt khe hở trên kệ sách, đầu ngón tay níu chặt. Anh chỉ cần duỗi tay là có thể nhẹ nhàng bẻ ngón tay đang cố sức phản kháng của cô ra, nhưng vào đúng lúc này, điện thoại của Bùi Hàn lại đổ chuông.

Anh một tay mở điện thoại, đặt lên tai, bên kia truyền đến một giọng đàn ông lạnh lùng.

“Bỏ cô ấy ra.”