Chương 22

Sau đó Trương Mặc Vũ thầm mắng: “Chẳng trách sư phụ lại bảo mình đến phố Phù Dung phát triển, hóa ra là muốn mình giúp đỡ nhà Thượng Quan”.

Ừm, tuy bây giờ Trương Mặc Vũ đang túng thiếu, tuy cả con phố đều là của Thượng Quan Khuynh Tuyết, nhưng không hiểu sao Trương Mặc Vũ lại nghĩ mình phải “giúp đỡ” nhà Thượng Quan.

Ừm, tuy bây giờ Trương Mặc Vũ đang túng thiếu, tuy cả con phố đều là của Thượng Quan Khuynh Tuyết, nhưng không hiểu sao Trương Mặc Vũ lại nghĩ mình phải “giúp đỡ” nhà Thượng Quan.

Ai bảo bọn họ là con cháu của sư phụ làm gì.

Sư phụ là tổ tiên của nhà Thượng Quan, dựa theo vai vế thì nhà Thượng Quan gọi Trương Mặc Vũ một tiếng ông tổ cũng đâu có quá đáng?

Tổ tiên giúp đỡ con cháu là hiển nhiên mà!

Đương nhiên Trương Mặc Vũ cũng không ngốc, tuy đã ngầm cho rằng nhà Thượng Quan là cháu của mình, nhưng anh cũng không thể nói rõ thân phận được.

Nếu không người ta còn nghĩ anh muốn thấy sang bắt quàng làm họ với nhà Thượng Quan nữa.

Vì thế Trương Mặc Vũ lặng lẽ điều chỉnh tâm lý, gật đầu với Thượng Quan Khuynh Tuyết: “Đúng thế, tôi từng nghe nói về cô”.



Đồng thời, trong lòng Trương Mặc Vũ cũng thầm thay đổi mục tiêu.

“Sư phụ nói phải phát triển cho ra hồn ở phố Phù Dung... Nếu chỉ kiếm chút tiền để có chút địa vị thì e là không đủ”.

“Ông nội mở cửa hàng trên phố của con cháu, sao có thể gọi là phát triển cho ra hồn được? Như thế sẽ bị người ta cười chết đấy!”

“Ít nhất mình cũng phải phát triển cho ra dáng một ông nội chứ?”

Mà lúc này, Thượng Quan Khuynh Tuyết đã đi vào cửa hàng, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô ta nhìn Trương Mặc Vũ bằng ánh mắt quan sát: “Anh còn trẻ như thế mà cũng biết bói toán sao?”

Nữ thư ký cũng cất lời: “Tôi cho anh biết, phố Phù Dung chúng tôi nổi tiếng nhờ uy tín, nếu muốn mượn danh phong thủy bói toán đến đây lừa gạt thì anh tính sai rồi!”

Trương Mặc Vũ cười khẽ: “Đương nhiên là biết bói toán rồi, nếu không tin thì tôi có thể xem luôn cho hai người một quẻ!”