Chương 31

Một ý niệm vụt qua trong đầu Trương Mặc Vũ, trong bói toán, đây gọi là “Lưỡng tước tranh thực kiến hồng”.

Người bình thường nhìn thấy quẻ tượng này, đa phần sẽ vì một ít lợi lộc mà tốn hao thời gian, làm nhiều nhưng vô dụng, bỏ tâm sức nhiều vô kể nhưng lại không chiếm được thứ mình muốn.

Còn dân làm ăn nếu nhìn thấy quẻ tượng này thì có nghĩa là trong ngày hôm đó chỉ có thể làm một vụ làm ăn cuối cùng, hơn nữa, vụ làm ăn này về cơ bản không được bao nhiêu lợi lộc.

Vì vậy Trương Mặc Vũ nói: “Lưỡng tước tranh thực kiến hồng, phí công vô ích! Xem ra hôm nay chỉ có thể nhận một vụ làm ăn cuối cùng rồi, đợi lát nữa có lẽ sẽ phải đóng cửa tiệm”.

Nữ thư ký lập tức mất hứng: “Này, thầy tướng số, đừng nói là do chúng tôi ở đây giám sát nên anh cố tình đóng cửa sớm đấy nhé?”

Thượng Quan Tuyết cũng hỏi: “Mới đó mà đã chột dạ rồi à?”

Trương Mặc Vũ cười khẽ: “Không phải tôi chột dạ, mà là vụ làm ăn tiếp theo có vấn đề, hẳn là phải ra ngoài một chuyến, tốn không ít thời gian”.

“Thôi đi người ơi, đừng có lừa chúng tôi, nhìn thấy hai con chim sẻ đánh nhau liền đoán được việc làm ăn à?”, nữ thư ký tỏ vẻ không tin.

Thượng Quan Tuyết cũng bắt đầu có hứng thú, cô ngước nhìn ra cửa với vẻ tò mò.



Vài phút sau, cửa tiệm bị đẩy ra, một người trẻ tuổi có sắc mặt tiều tụy bước vào.

Người mở cửa thoạt nhìn rất chán nản, anh ta mặc quần áo cũ kỹ, nhưng khá là sạch sẽ, có điều sắc mặt trông rất hốc hác và có một chút sốt ruột.

Vừa vào cửa, người trẻ tuổi liền hỏi: “Ai là thầy tướng số?”

“Tôi”, Trương Mặc Vũ nói.

Người trẻ tuổi liếc nhìn Trương Mặc Vũ, ngay sau đó, anh ta tỏ vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên, bởi vì Trương Mặc Vũ quá trẻ, không hề giống với thầy tướng số một chút nào.

Nhưng ngay sau đó, người trẻ tuổi cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này, anh ta sốt ruột hỏi: “Anh có thể tìm người được không? Mẹ tôi mất tích đã ba ngày rồi, tôi thật sự hết cách”.

“Mất tích sao không đi báo cảnh sát?”, Thượng Quan Tuyết liền hỏi.