Chương 5

Chị Vương trợn mắt ngoác mồm kêu lên: “Trương Mặc Vũ, cậu quả nhiên là một tên thầy tướng không đứng đắn gì cho cam!”

“Nhưng đây đích xác là một thượng sách”, Trương Mặc Vũ vẫn nghiêm túc đáp.

Chị Vương suy nghĩ một lúc, vài phút sau bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Mặc Vũ nói: “Gọi mẹ!”

Trương Mặc Vũ:???

Nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh đáp: “Dì à, cháu vẫn còn muốn cố gắng…”

"Ha ha ha...", chị Vương cười tới run rẩy cả người, tiếp đó liền đứng lên: “Đùa với cậu đó!”

Trương Mặc Vũ biết chị ta đã chấp nhất ‘thượng sách’ này rồi.

Một góa phụ trẻ tuổi vừa giàu có vừa xinh đẹp như chị ta muốn tìm một ‘phi công’ gọi mình là mẹ đúng là dễ như trở bàn tay.

Xong việc anh vẫn nhớ mãi không quên lời hứa hẹn lúc đầu: “Chị Vương, chuyện này đã thương lượng trước rồi đó nhé, quẻ này đáng giá ba năm tiền thuê nhà”.

Chị Vương phì cười: “Đừng nói là ba năm, nếu phương pháp này của cậu hiệu quả, tôi không chỉ cho cậu ở miễn phí ba mươi năm, còn cho cậu một phong bì lớn nữa kìa!”

Dứt lời liền rời khỏi.



Trương Mặc Vũ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vấn đề tiền thuê nhà coi như đã được giải quyết, cảm giác không nợ nần ai thật tốt!

Nhưng chẳng mấy chốc anh lại xoắn xuýt.

Trương Mặc Vũ tới thành phố Kim Lăng lần này là có nhiệm vụ trên người.

Trước khi mất tích, sư phụ ma nữ đã gửi cho anh một tin nhắn: “Phố Phù Dung, thành phố Kim Lăng, nếu còn không làm ra trò trống gì thì cứ đợi đó đi!”

Nghĩ đến thủ đoạn của sư phụ ma nữ Trương Mặc Vũ lại rùng mình, dường như có một thanh kiếm sắc bén đang treo lơ lửng trên đầu anh vậy.

Đợi để nếm thử thủ đoạn tra tấn của Thượng Huyền Nguyệt?

Đúng là nực cười, không biết danh hiệu ‘ma nữ đệ nhất thiên hạ’ của Thượng Huyền Nguyệt đến từ đâu sao?

Anh còn muốn sống thảnh thơi thêm hai năm nữa nên nhất định phải gây dựng ra thành tích trước khi bị sư phụ tới kiểm tra bài tập.

Thế nào được gọi là gây dựng ra thành tích?

Nói trắng ra không phải là có tiền tài cùng địa vị sao?