Chương 42: Gừng càng già càng cay

Lục Châu không chọn cách tiết kiệm tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong này.

Vào giây phút hắn xuyên không thành Cơ Thiên Đạo đã xác định hắn nhất định phải đi trên con đường này, tiếp tục tiến về phía trước.

Tại thế giới tu hành khó lường hiểm ác này, khắp nơi đều là cảnh ăn thịt người không nhả xương… chỉ có Kim Đình Sơn là hang ổ duy nhất của hắn, không thể để nó rơi vào tay người khác.

Trừ chuyện đó ra, Lục Châu còn có một dụng ý khác…

Hắn muốn mượn cơ hội này để cảnh cáo người trong thiên hạ, cảnh cáo đám người vẫn luôn nhìn chằm chằm Kim Đình Sơn, rằng hắn không dựa dẫm vào bí dược mà đó là thực lực chân chính của hắn!

Chỉ có thực lực chân chính thuộc về bản thân mới có thể bộc phát không hề gián đoạn!

Trên thế gian không có một loại bí dược hay ngoại lực nào có thể làm được điều này.

Các đệ tử của Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn đều choáng váng.

Bị pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp khiến cho kinh sợ, dường như bọn họ đã quên mất phải cử động.

Phóng thích pháp thân ra ngoài còn có một tầng ý nghĩa, đó chính là chấn nhϊếp địch nhân. Thực lực hai bên cách biệt càng lớn thì hiệu quả của việc chấn nhϊếp càng rõ ràng.

Toàn bộ các tu hành giả dưới cảnh giới Thần Đình cảnh đều nằm rạp dưới đất run lẩy bẩy.

Ngay cả kẻ có thực lực mạnh nhất là Phương Tẫn Sơn cũng không thể không nuốt một ngụm nước bọt, lui về sau một bước.

Hắn sợ hãi.

Hắn bối rối.

Hắn muốn bỏ chạy.

Long Tâm Chi Thuẫn là biện pháp duy nhất có thể giúp hắn đào tẩu.

Hắn nhất định phải tìm được cơ hội!

Lục Châu đứng trên cao nhìn xuống quan sát đám người bên dưới, ánh mắt hắn nhìn tới Đoan Mộc Sinh.

“Đoan Mộc Sinh.”

“Có đồ nhi!” Đoan Mộc Sinh khom người.

“Tầng cuối cùng của Thiên Nhất Quyết dùng được cho cả thương và kiếm, vi sư chỉ làm một lần, ngươi hãy nhìn cho kỹ.”

Đoan Mộc Sinh cực kỳ vui sướиɠ.

Sư phụ đây là muốn tự mình làm mẫu tầng cuối cùng của Thiên Nhất Quyết cho hắn xem.

Đoan Mộc Sinh nhập môn khá sớm nhưng tư chất của hắn lại có phần thua kém những đồ đệ khác một chút. Tuy sư phụ đã truyền thụ toàn bộ Thiên Nhất Quyết cho hắn nhưng hắn vẫn chưa từng nắm được trọng điểm, trước giờ vẫn luôn tự mình mày mò tìm kiếm như thể người đi lạc trong bóng tối, tiến bộ rất chậm.

Hiện tại nghe sư phụ nói muốn trực tiếp truyền thụ, sao hắn có thể không vui sướиɠ.

Lục Châu sử dụng kiếm.

Một đạo nguyên khí phát ra, ngưng tụ thành kiếm cương.

“Dùng chỉ làm kiếm, ngưng khí thành cương! Thiên Quyến Hữu Khuyết…”

Từ ngón trỏ và ngón giữa của hắn bắn ra một luồng năng lượng đáng sợ.

Chói loá cả mắt.

Kiếm chiêu này của Lục Châu bay thẳng xuống bên dưới.

Mục tiêu là Phương Tẫn Sơn.

Phương Tẫn Sơn trừng to mắt, hô lớn: “Không ——”

Toàn thân hắn bộc phát ra cương khí mãnh liệt.

Trong nháy mắt thiên giai chí bảo bị kích phát, toả ra một vệt kim quang.

“Là thiên giai chí bảo Long Tâm Chi Thuẫn.”

Chức năng chủ yếu nhất của Long Tâm Chi Thuẫn là dùng để phòng ngự, khiến Phương Tẫn Sơn đứng ở thế bất bại.

Đây cũng là nguyên nhân Môn chủ Chính Nhất Đạo phái hắn đến Kim Đình Sơn. Cho dù có gặp phải cao thủ Nguyên Thần cảnh, hắn cũng có cơ hội chiến đấu một trận, nếu thắng không được thì vẫn có thể chạy thoát.

“Nhị trưởng lão!”

Các tu hành giả chung quanh chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm chiêu kia đánh xuống, quang mang sáng rực khiến bọn hắn không thể mở mắt nổi.

Một tiếng nổ vang thật lớn!

Đại chiêu Thiên Quyến Hữu Khuyết cực kỳ cường đại của Cơ Thiên Đạo phóng xuống.

Đám tu hành giả vẫn chưa kịp quan sát tràng cảnh do một chiêu này tạo nên, cũng chưa kịp để ý xem Phương trưởng lão rốt cuộc là còn sống hay đã chết…

Thì thanh âm uy nghiêm già dặn của Lục Châu đã vang lên:

“Dùng chưởng làm cơ sở, ngưng khí thành cương! Sóng trùng điệp ngàn trọng…”

Đây là hiệu quả khi thi triển Thiên Nhất Quyết theo hình thái ngọn thương.

Là một chiêu tấn công trên diện rộng.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt các tu hành giả Thần Đình cảnh sắc đều đại biến.

“Không ổn rồi! Chạy mau!”

Bọn họ quyết định rất nhanh, mặc kệ cái trận pháp buồn cười vừa hợp thành, cả đám quay đầu bỏ chạy.

Đến cả Nguyên Thần cảnh cũng không dám tiếp một chiêu này.

Thật đáng sợ!

Chiêu này vẫn không đánh về đám tu hành giả đang bỏ chạy.

Mà tiếp tục hướng xuống vị trí của Phương Tẫn Sơn.

Ầm!

Ánh mắt mọi người trở nên mơ hồ.

Hoàn toàn nhìn không ra Phương Tẫn Sơn còn sống hay đã chết.

Một chiêu này tạo thành cơn sóng trùng điệp cả ngàn trọng, tựa như hàng ngàn bóng thương đánh xuống.

Phương Tẫn Sơn, kẻ nắm giữ thiên giai chí bảo Long Tâm Chi Thuẫn chịu nổi không?

Dư ba của cơn chấn động tiếp tục lan đi.

Đám tu hành giả Thần Đình cảnh vừa chạy chưa được bao xa đã bị đánh rơi xuống đất.

Tiếng kêu thảm vang lên liên tục.

Ngay cả thiên tài tu hành Chu Kỷ Phong cũng bị dư ba đánh bay ngược ra sau, hắn phải sử dụng cương khí để ngăn trở dư uy, toàn thân mới miễn cưỡng dừng lại được.

Thật mạnh!

So với lúc trước bị thập đại cao thủ vây công tại Kim Đình Sơn còn cường đại hơn!

Là bởi vì Bách Kiếp Động Minh đã đạt tới cửu diệp?

Hắn có thể khẳng định một điều, Cơ Thiên Đạo đã mạnh hơn trước!

Chỉ là…

Đối phó với một tên Thần Đình cảnh nhỏ nhoi như Phương Tẫn Sơn cũng cần phải sử dụng đại chiêu biếи ŧɦái như vậy sao?

Hắn có cảm giác như Cơ Thiên Đạo đang đánh đập một người đã chết!

Gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu!

Long Tâm Chi Thuẫn chịu được mấy đại chiêu này mới là lạ đó!

Hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì, ngay từ lúc gặp phải đại chiêu đầu tiên, kẻ mang thiên giai chí bảo đó đã ô hô ai tai mất rồi.

Lão tiền bối vẫn tiếp tục ra chiêu thì chỉ có hai khả năng, hoặc là đang hành hạ người chết, hoặc là đang chỉ dạy đồ đệ.

Hai chiêu kết thúc.

Vân đạm phong khinh, tro bụi và dư ba còn lại cũng từ từ tiêu tán.

Vẻ mặt Lục Châu vẫn thong dong, hắn đứng chắp tay sau lưng nhìn thoáng qua bảng thời gian của đạo cụ, chỉ mới trôi qua có ba phút mà thôi.

Nếu chỉ dùng để đối phó với đám tu hành giả trước mắt thì tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong này đúng là xài lỗ rồi.

Nhưng mà…

Lục Châu đâu chỉ nghĩ tới mấy thứ này.

“Ngươi đã xem rõ chưa?”

Đoan Mộc Sinh quỳ lạy nói: “Đồ nhi đã xem rõ, sư phụ tự mình làm mẫu hiệu quả hơn hẳn đồ nhi khổ tu mười năm.”

“Rất tốt.”

Tầm mắt mọi người dần trở nên rõ ràng.

Dưới sức mạnh của pháp thân và đại chiêu, khoảng đất bên dưới đã bị đánh thành một hố sâu, nào còn có bóng dáng của Phương Tẫn Sơn, ngay cả một chút cặn cũng không còn!

Đám tu hành giả hoảng hốt chạy tán loạn tứ phía.

“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi vội vàng hô, nàng chưa kịp xuất thủ đám người kia đã bỏ chạy!

Đám tu hành giả kia lại định áp dụng phương pháp bỏ chạy giống như lần trước vây công Kim Đình Sơn.

Ngươi lợi hại thì làm sao?

Chỉ cần cả đám chia nhau mà chạy, mỗi người một hướng, ngươi không có ba đầu sáu tay cũng không có thuật phân thân thì sẽ chẳng có cách nào bắt được toàn bộ bọn họ.

Hy sinh số ít để cứu lấy số đông, đây chính là sách lược hoàn mỹ bọn họ đã nghĩ kỹ trước khi đến Kim Đình Sơn.

Đánh không lại… thì bỏ chạy!

Bốn phương tám hướng trên Kim Đình Sơn đều có bóng dáng tu hành giả tháo chạy.

“Bản toạ đã nói… toàn bộ phải lưu lại. Vậy thì một kẻ cũng đừng hòng đi!”

Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp toả sáng lập loè trên bầu trời.

Lục Châu điều khiển pháp thân khổng lồ bước vào trong trận nhãn của Kim Đình Sơn.

“Sư phụ…” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc đến ngây người, không rõ lão nhân gia người muốn làm gì.

Tiểu Diên Nhi cũng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.

Những tu hành giả kia đều chẳng dám quay đầu nhìn lại, chỉ liều mạng chạy!

Thế nhưng…

Bọn họ không phải tu hành giả Nguyên Thần cảnh, không có cách nào thi triển đại thần thông thuật để bỏ trốn.

Lục Châu đem toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải của mình rót sạch vào bên trong trận nhãn!

“Sư phụ muốn chữa trị bình chướng?”

“Chuyện này… sao người có thể làm được?”

Bình chướng của Kim Đình Sơn chính là do cao thủ các đời tạo ra, hấp thu nguyên khí trong thiên địa, phối hợp với thiên thời địa lợi, không ngừng bổ sung năng lượng mới tạo ra được bình chướng mạnh mẽ như ngày nay.

Lúc trước Lục Châu phạt lão tam, lão tứ và lão ngũ, tổng cộng ba người đồng thời chữa trị bình chướng ít nhất phải mất ba năm trở lên.

Muốn dùng lực lượng của một người để chữa trị bình chướng? Ít nhất cũng cần đến mười năm!

Sư phụ tuổi tác đã cao, không phải càng nên bảo trì thực lực hay sao?

Tại sao người phải làm như thế?

Ý định thực sự của Lục Châu chính là như vậy.

Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong có thể không ngừng lấp đầy đan điền khí hải. Giải quyết Phương Tẫn Sơn chẳng mất bao nhiêu thời gian, sao không dùng thời gian còn lại để chữa trị bình chướng?

Lục Châu sao có thể lãng phí một cơ hội tốt như vậy.

Nguồn năng lượng khổng lồ rót vào bên trong trận nhãn.

Bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện bình chướng trong suốt như pha lê.

Những tu hành giả đang bỏ trốn kia đều bị nhốt lại bên trong bình chướng!

Đoan Mộc Sinh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Sư phụ đây là muốn… bắt ba ba trong rọ!

Quả nhiên là gừng càng già càng cay.