Chương 1802: Huyết mạch Vương tộc

“Hoa tộc bị vu hại như vậy, chúng tôi gần như chết hết! Vốn đã chán nản lạnh lòng, chuẩn bị xuống thế giới cấp thấp kéo dài hơi tàn!”

“Ai ngờ Thần Quốc Hỗn Độn vốn không định tha cho chúng tôi, họ điên cuồng truy gϊếŧ con cháu của nhà họ Diệp, những chỗ chúng tôi đến chắc chắn gặp tai họa!”

“Máu của Hoa tộc không thể chảy vô ích! Diệp Bắc Minh, cậu là con cháu của Hoa Vương Diệp Quân Lâm, tất cả do cậu kết thúc!”

“Tôi là con cháu của Hoa Vương?”, Diệp Bắc Minh chấn kinh lần nữa.

Chẳng lẽ tất cả thực sư đã được định sẵn?

Cúi đầu nhìn hai tay.

Có chút mơ hồ lắc đầu: “Chỉ dựa vào sức một mình tôi vẫn còn quá yếu, tuy tôi không từng đến Thần Quốc Hỗn Độn!”

“Nhưng tôi nghe tiểu tháp từng nói, đó là một thế giới mà pháp tắc võ đạo cũng đứng trên đỉnh!”

“Tôi chỉ muốn bảo vệ bố mẹ và sư tỷ, có các hồng nhan tri kỷ bên cạnh tôi là đủ rồi”.

Anh chưa từng có dã tâm!

Anh cũng không có hứng thú với quyền thế trên thế gian!

Nếu anh có hứng thú với quyền lực, bây giờ sợ rằng anh đã làm quốc chủ Hoa Hạ rồi!

Những người này có thể đoán ra tên của Diệp Bắc Minh!

Đương nhiên, cũng có thể đoán ra tính cách của anh!

Lật mở trang thứ hai của bức thư!

Một hàng chữ kinh hãi: “Diệp Bắc Minh, chúng tôi biết cậu không có hứng đi gây sự đại nghiệp!”

“Cậu là một người không có hứng thú với quyền lực lợi ích, thậm chí cậu có thiên phú võ đạo đệ nhất thiên hạ, cậu cũng không thích tập võ!”

“Cho nên, chúng tôi cho chín vị sư tỷ của cậu đến Thần Quốc Hỗn Độn trước!”

“Cuối cùng nói với cậu một câu: Nếu cậu không đi kết thúc tất cả, chín vị sư tỷ của cậu chắc chắn sẽ chết!”

“Nếu cậu đồng ý, dùng máu tươi thấm đẫm Ngọc Tổ Long, chín vị sư tỷ của cậu sẽ biết tất cả!”

Đến đây.

Bức thư dừng tại đây!

“Vãi!”



Diệp Bắc Minh nắm năm đầu ngón tay lại, bức thư lập tức bốc cháy: “Mẹ kiếp, tôi bị người của hàng triệu năm trước uy hϊếp? Người này có thể còn là lão tổ tông của tôi?”

“Diệp tông chủ, sao bức thư này lại bốc cháy?”

“Nội dung trong thư là gì? Có ghi chép lại công pháp tuyệt thế gì không? Hay là vị trí cất giấu kho báu gì không?”, Trần Lục Chỉ nhìn thấy bức thư bốc cháy, vội vàng hỏi.

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh âm trầm đến dọa người!

‘Vãi! Các người thắng rồi!’

Diệp Bắc Minh thầm mắng một tiếng!

Đầu ngón tay rạch một vết thương trên lòng bàn tay, máu tươi rơi trên Ngọc Tổ Long!

Cùng lúc đó, ở sâu trong một thế lực ở Thần Quốc Hỗn Độn.

Vương Như Yên kích động ngẩng đầu: “Tốt quá rồi, tiểu sư đệ đã biết tất cả!”

Cùng lúc đó, ở mấy nơi khác của Thần Quốc Hỗn Độn, tám sư tỷ khác đều cảm ứng được khí tức của Ngọc Tổ Long, tinh thần phấn chấn!



Lúc này, trên không trung quảng trường trung tâm bao quanh chín mươi chín tòa Long Sơn của điện Thần Hoàng.

Hư không rung lên dữ dội, một luồng khí tức cực kỳ khủng bố cuốn đến cả điện Thần Hoàng!

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tất cả mọi người trong điện Thần Hoàng đều xông dến quảng trường, luồng khí tức đó khiến mỗi một người gần như khó thở!

Các Thần Hoàng đang bế quan đều xuất hiện!

Ba Thánh tổ mà bình thường không gặp được cũng đến, đôi mắt già nua ngưng trong nhìn chằm chằm hư không trên đỉnh đầu!

Đột nhiên.

Trong hư trong nứt ra một đường khủng bố, ba thah niên giống như quý tộc Thiên Hoàng đi ra từ bên trong!

Ầm ầm!

Một luồng khí tức cự long cúi nhìn con kiến cuồn cuộn đến, tất cả mọi người trong điện Thần Hoàng kể cả ba thánh tổ thụp một tiếng quỳ xuống đất!

“Các người… đến từ Thần Quốc Hỗn Độn?”, sắc mặt Đoạn Thiên Tuyệt trắng bệch.

Thanh niên đứng giữa nhún vai: “Ông già, ông cũng có con mắt đây, bản công tử không có thời gian để lãng phí!”

“Tôi đến đây, tìm hai người!”



“Một người là Nguyễn Nguyệt Cầm!”

“Một người là Nguyễn Thanh Từ!”

Trong đám đông, hai mẹ con họ động đậy.

Vì chịu áp lực cực kỳ khủng bố, vốn không thể lên tiếng nói, càng đừng nói đứng lên.

Soạt!

Ánh mắt của thanh niên lập tức khóa chặt hai người: “Chính là bọn họ?”

Áp lực bỗng biến mất!

Nguyễn Nguyệt Cầm kích động đứng lên: “Công tử, tôi chính là Nguyễn Nguyệt Cầm! Đây là Nguyễn Thanh Từ, con gái của tôi!”

“Các người đến để đưa chúng tôi đến Thần Quốc Hỗn Độn ư?”

“Tốt quá rồi, tôi biết ông ta sẽ không quên hai mẹ con chúng tôi…”

Còn chưa nói hết!

Thanh niên bực bội giơ tay áp xuống: “Ồn ào!”

Vù!

Một ngọn lửa bỗng rơi lên người Nguyễn Nguyệt Cầm, bà ta còn chẳng có cơ hội kêu thảm!

Lập tức hóa thành tro bụi!

“Mẹ!”, đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh Từ tràn đầy tia máu, cực kỳ tức giận xông đến người thanh niên: “Anh đã gϊếŧ mẹ của tôi, tôi phải gϊếŧ anh!”

Thanh niên cau mày: “Hừ! Đây là ý của bố cô”.

“Phụ nữ có dòng máu bẩn thỉu, lại mang thai huyết mạch Vương tộc, bà ta chết chưa hết tội!”

“Còn cô, huyết mạch Vương tộc không được phép lưu lạc bên ngoài!”

Giơ tay ra tóm, trực tiếp khống chế Nguyễn Thanh Từ!

Quay người một bước bước vào khe nứt không gian!

Hai thanh niên khác chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên, một người trong đó cau mày!