Chương 1805: Chê tôi già?

“Tổ Cảnh?”

Trong lúc trong lòng Trần Lục Chỉ chấn hãi, đồng thời cũng lắc đầu cười khổ: “Diệp tông chủ, cậu quên rồi… cậu đã phế đan điền của tôi rồi”.

“Tôi không còn là Tổ Cảnh nữa”.

“Tôi nói ông là Tổ Cảnh thì là Tổ Cảnh!”

Diệp Bắc Minh búng năm ngón tay, một viên đan dược chui vào trong miệng của Trần Lục Chỉ!

Mười ba cây kim châm cùng bay ra vờn xung quanh đan điền của lão ta!

Vù!

Cơ thể già nua của Trần Lục Chỉ run lên, không dám tin lắc đầu: “Đan điền của tôi… phục hồi rồi… làm sao có thể!”

Vui mừng kinh ngạc!

Kích động!

Cuối cùng, toàn bộ hóa thành kinh sợ và chấn hãi!

Thanh niên trước mặt, không đúng… là thiếu niên! Lại có thủ đoạn một ý nghĩ lên thiên đường, một ý nghĩ xuống địa ngục như này!

Cả thần giới còn có ai là kẻ địch của cậu ta?

‘Sợ rằng Kim Phật Tông, Xích Diễm Cốc, năm thần tông phải hoàn toàn trở thành bàn đạp của cậu ta! Cho dù là điện Thần Hoàng cũng không ngẩng đầu nổi trước mặt cậu ta!’, Trần Lục Chỉ sợ đến quỳ dưới đất.

Diệp Bắc Minh không quan tâm đến nỗi chấn hãi của Trần Lục Chỉ!

Anh giơ tay lên điểm một cái, lấy ra một giọt tinh huyết từ trong trái tim của Trần Lục Chỉ!

Rồi khắc một đạo phù văn màu máu!

Trong lời chú của Diệp Bắc Minh, phù văn màu máu lóe lên rồi vụt tắt!

Trần Lục Chỉ biết, bắt đầu từ bây giờ, tính mạng của ông ta đều chỉ trong một ý niệm của người trước mặt!

“Trần Lục Chỉ, tham kiến chủ nhân!”

Diệp Bắc Minh hạ mệnh lệnh đầu tiên: “Điều động tất cả lực lượng của nhà họ Trần nghe ngóng thông tin của Thiên Sát Môn, có manh mối lập tức báo cho tôi!”

“Vâng, chủ nhân!”



Trần Lục Chỉ ngẩng đầu lên thì Diệp Bắc Minh đã biến mất.



Phủ thành chủ ở thành phố Thần.

Nghê Hoàng cúi đầu nhìn bức thư vừa được đưa đến tay: “Nhanh vậy đã đến rồi sao? Nếu…”

“Kẻ nào đó!”

Đột nhiên.

Nghê Hoàng nhanh chóng đứng lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cửa đại điện!

Liền sau đó.

Sắc mặt của cô ta giãn ra: “Là anh? Đến mà không nói trước một tiếng?”

Một thanh niên đẩy mở cửa đại điện, chậm rãi đi vào.

Nghê Hoàng ngẩn người, sau đó phì cười một tiếng: “Ha ha ha! Sao anh lại trở nên trẻ thế? Còn ra vẻ tiểu đệ đệ khuôn mặt búng ra sữa!”

“Tiểu đệ đệ mau đến đây, cho tỷ tỷ véo một cái!”

Nghê Hoàng vụt bóng người, một bước đứng đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Bàn tay nhỏ trắng nõn véo đôi má của anh!

“Vẫn là trước đây trông khỏe mạnh rắn rỏi, bây giờ nhìn anh trông yếu ớt không chịu nổi gió, cũng không có lực uy áp!”

Diệp Bắc Minh gạt tay của Nghê Hoàng: “Tôi cũng không ngờ, sau khi tăng cảnh giới lại cải lão hoàn đồng!”

“Ừm? Anh đã tiến vào cảnh giới Thiên Thần rồi ư?”, Nghê Hoàng hơi ngạc nhiên.

Lượn quanh Diệp Bắc Minh một vòng!

“Chuyện lạ!”

Ngón tay của Nghê Hoàng chống chiếc cắm tinh tế: “Thông thường, con người dưới trăm tuổi tăng lên mấy cảnh giới lớn mới cải lão hoàn đồng, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Năm nay tôi ba mươi tuổi!”

“Cái gì… anh.. anh mới ba mươi tuổi?”, Nghê Hoàng hoàn toàn kinh ngạc.

“Anh không đùa chứ?”



Cho dù ở Thần Quốc Hư Không!

Cảnh giới Thiên Thần ba mươi tuổi cũng trẻ đến dọa người!

Nghê Hoàng chỉ chấn kinh một lúc, lập tức bình tĩnh trở lại: “Ha ha, vẫn là tiểu sư đệ!”

Diệp Bắc Minh trừng mắt: “Ở chỗ chúng tôi, có câu tam thập nhi lập!”

“Đàn ông ba mươi tuổi, không thể coi là tiểu đệ đệ nữa”.

Nghê Hoàng buột miệng nói: “Ba mươi tuổi rất già ư? Vậy bà cô như tôi một trăm linh ba tuổi thì là gì?”

“Cô một trăm linh ba tuổi?”

Diệp Bắc Minh nhìn Nghê Hoàng.

Nghê Hoàng thầm kêu không ổn, sao lại nói ra tuổi thật của mình chứ.

Vội chuyển chủ đề: “Việc này không quan trọng!”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Ở chỗ tôi một trăm linh ba tuổi đúng là đã làm bà rồi”.

“Anh chê tôi già?”

Nghê Hoàng cau mày lạnh lùng, cắ răng chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Bà đây hào hoa phong nhã, xinh đẹp trẻ trung, đáng yêu người người thích!”

“Số người theo đuổi tôi xếp hàng từ trên trời xuống đất”.

“Anh lại chê tôi già?”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, quả nhiên phụ nữ ở bất kể thế giới nào cũng vô cùng nhạy cảm với tuổi tác: “Được rồi, không đùa với cô nữa”.

“Trước đây tôi đã đồng ý với cô, giúp cô một việc, bây giờ có thể nói với tôi rồi chứ?”

Nghê Hoàng lắc đầu: “Vội như thế làm gì? Đợi đến lúc, tự khắc tôi sẽ cho anh biết!”

Diệp Bắc Minh trầm giọng: “Nhưng tôi không còn thời gian”.

“Ồ? Anh có ý gì?”

Nghê Hoàng nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt kỳ lạ: “Chẳng lẽ anh lo sợ những thế lực đó sẽ báo thù Thái Dương Tông? Anh cứ yên tâm!”

“Tôi đã cho người đến Thái Dương Tông canh gác rồi, tôi bảo đảm không ai có thể động đến Thái Dương Tông!”