Chương 1806: Đuổi khách

Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Tôi không sợ các tông môn và thế lực đó, trong bảy ngày, tôi sẽ hoàn toàn tiêu diệt bọn họ!”

“Bảy ngày sau, tôi phải đến một nơi!”

Nghê Hoàng giật mí mắt: “Diệp Bắc Minh, anh đang nói đùa phải không?”

“Trong bảy ngày tiêu diệt bọn họ? Ngoại trừ một số tông môn bình thường, kẻ địch của anh chắc còn có Kim Phật Tông và Xích Diễm Cốc!”

“Và cả năm thần tông lớn Trấn Hồn Tông, Vạn Thần Tông, Thất Tinh Các, Độn Thế Thần Tông, thần cung Lục Đạo!”

“Đối với anh hiện tại mà nói, bảy tháng cũng chưa chắc đã đủ ấy chứ?”

Diệp Bắc Minh nhún vai: “Vậy cô cứ chống mắt lên đợi đi!”

Nghê Hoàng nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, tên nhóc này lấy đâu ra tự tin thế?

“Đã như vậy, anh phải đi đâu?”

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nghê Hoàng.

Phải đến mười mấy giây!

Nghê Hoàng cười thú vị: “Diệp Bắc Minh, bản cô nương rất đẹp phải không? Anh mất hồn trước tôi cũng là rất bình thường!”

“Tiếp tục cố gắng, qua mấy vạn năm nữa đợi bản cô nương sàng lọc một lượt những người theo đuổi, có lẽ anh có cơ hội đấy”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có hứng với cô”.

“Tôi chỉ đang nghĩ, chắc cô đến từ Thần Quốc Hỗn Độn phải không? Cho nên, tôi muốn nhờ cô giúp một việc!”

Diệp Bắc Minh không những không bị cô ta hấp dẫn!

Lại còn muốn nhờ cô ta giúp?

Trên đời lại có chuyện như vậy!

Nghê Hoàng tức đến bật cười: “Cậu nhóc, rốt cuộc ai giúp ai?”



Diệp Bắc Minh cau mày, không rảnh để đùa với cô ta, trực tiếp nói: “Tôi muốn đến giới U Minh một chuyến, tôi biết cô có năng lực này!”

“Chỉ cần tôi từ giới U Minh về, cô bảo tôi giúp cô việc gì cũng được!”

Nghê Hoàng hơi ngạc nhiên.

“Anh muốn đến giới U Minh làm gì?”

Diệp Bắc Minh không che giấu, nói ra tình hình của bố mẹ mình.

“Bố của tôi lưu lạc ở giới U Minh, hơn nữa bây giờ rất có khả năng đang gặp nguy hiểm!”, ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm trọng: “Nếu là cô, cô sẽ chọn thế nào?”

Mấy giây sau, giọng của Nghê Hoàng vang lên: “Đẳng cấp của giới U Minh cùng gần với thần quốc, có hơn một trăm thế giới như vậy đẳng cấp thấp hơn Thần Quốc Hỗn Độn!”

“Chuyện của tôi, trong vòng một tháng, cần anh ra tay giúp”.

“Cho nên, thời gian anh đến giới U Minh chắc chắn không đủ”.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh dần băng lạnh!

Nghê Hoàng bổ sung một câu: “Có điều, tôi có thể sắp xếp người đến giới U Minh một chuyến!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, hơi do dự!

Mình đích thân đi, chắc chắn bảo đảm hơn người của Nghê Hoàng một chút!

Nhìn ra nỗi lo của Diệp Bắc Minh.

Nghê Hoàng tiếp tục nói: “Yên tâm, người mà tôi sắp xếp đến giới U Minh, chắc chắn mạnh về thực lực!”

“Nghê Hoàng tôi dùng tính mạng bảo đảm, chỉ cần bố mẹ của cậu vẫn ở giới U Minh, chắc chắn sẽ đưa họ về an toàn!”

Diệp Bắc Minh đang định nói.

“Nghê Hoàng tỷ tỷ, có chuyện gì khiến tỷ để tâm như vậy? Còn giới U Minh?”

Giọng của một thanh niên vang lên.

Nghê Hoàng ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy có ba bóng người đứng ở cửa đại điện!



Thanh niên ở giữa tự đi vào đại điện, hai ông lão như thâm uyên đứng gác ngoài cửa điện!

Đôi mắt đẹp của Nghê Hoàng lóe lên tia chê ghét: “Bạch Tuấn Khanh, cậu đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh cậu, cút di!”

Bạch Tuấn Khanh cười tà mị: “Nghê Hoàng tỷ tỷ, đều là người một nhà!”

“Tỷ ở đây một tiếng đệ hai tiếng đệ với hắn ta, sao mà với đệ đệ cùng huyết mạch như đệ lại bảo cút đi chứ?”

Vừa dứt lời, nhìn sang Diệp Bắc Minh với ánh mắt không hề khách sáo!

Thần niệm càng lướt trên người Diệp Bắc Minh không hề che đậy!

Khi cảm thấy Diệp Bắc Minh mới chỉ là cảnh giới Thần nhỏ bé, lập tức mất hứng!

Diệp Bắc Minh cau này: “Cô Nghê Hoàng, cô đã có việc nhà, tôi đi trước đây”.

“Việc của chúng ta làm theo như lời cô nói”.

Nói xong, trực tiếp quay người rời đi.

Ý cười trên khuôn mặt Bạch Tuấn Khanh càng rõ ràng: ‘Tên nhóc này sợ rồi sao? Cũng phải, một người thâm sâu khó lường xuất hiện trước mặt hắn, cảnh giới Thần nhỏ bé sợ là đúng rồi!’

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước ra cửa đại điện.

Một ông lão mặt rỗ chặn trước người Diệp Bắc Minh, nhếch miệng cười: “Cậu thanh niên, đi nhanh như vậy làm gì?”

Nghê Hoàng quát một tiếng: “Để anh ta đi!”

Bạch Tuấn Khanh cười thú vị: “Không nghe thấy Nghê Hoàng tỷ tỷ nói hả? Để anh ta đi!”

“Vâng, công tử”.

Ông lão mặt rỗ gật đầu, đưa tay vỗ hẹ lên vai của Diệp Bắc Minh: “Cậu có thể đi rồi”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống, mau chóng rời đi.

“Ông cũng cút đi!”

Nghê Hoàng nhìn chằm chằm Bạch Tuấn Khanh, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.