Chương 1808: Tiêu diệt

Diệp Bắc Minh cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi, cau mày: “Một lão nô cũng biết kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tại sao Nghê Hoàng không nhắc nhở mình?”

“Chẳng lẽ cô ta cũng có ý đồ với thanh kiếm này?”

“Nghê Hoàng, tốt nhất cô đừng có ý đồ gì!”

Diệp Bắc Minh tóm chặt năm ngón tay, chiếc nhẫn trữ vật ở đầu ngón tay của xác khô rơi vào trong tay anh!

Kiểm tra kỹ một lượt, phát hiện mười mấy món thần khí.

Chỉ tiếc là không cái nào có khí linh.

Diệp Bắc Minh cất nhẫn trữ vật, đi về hướng Kim Phật Tông!



Thần Quốc Hỗn Độn.

Bạch Tuấn Khanh vừa về đến vương phủ, đột nhiên dừng bước chân: “Ô Hùng chết rồi!”

Ô Hùng chính là tên của ông lão mặt rỗ!

“Cái gì?”

Một ông lão khác phía sau cứng đờ người: “Tên nhóc đó đã gϊếŧ Ô Hùng? Không thể nào!”

“Cảnh giới của hắn rõ ràng mới là cảnh giới Thiên Thần! Một đầu ngón tay của Ô Hùng đã có thể gϊếŧ hắn!”

“Ngu xuẩn!”

Bạch Tuấn Khanh lạnh lùng lướt nhìn người này một cái: “Cho tên nhóc đó thêm một vạn năm hắn cũng không có tư cách gϊếŧ Ô Hùng, rất hiển nhiên là Nghê Hoàng đã ra tay!”

“Nghê Hoàng, vì một con kiến cảnh giới Thiên Thần nhỏ bé, cô còn dám gϊếŧ cả người của tôi, ha ha…ha ha!”



Kim Phật Tông.

Ầm ầm!

Một con huyết long từ trên trời giáng xuống không hề báo trước, tấn công vỡ sơn môn của Kim Phật Tông với khí thế sét đánh không kịp che tai!

Rất nhiều hòa thượng đang ngồi khoanh chân niệm kinh ngạc nhiên đứng lên, nhìn về hướng sơn môn!

Mười tám vị La Hán trong bảo điện hùng vĩ vυ"t lên trời, kinh hãi tức giận đan xen nhìn một thiếu niên toàn thân tắm huyết quang: “Diệp Bắc Minh, là cậu? Gan to bằng trời, nơi này là thánh địa phật môn Kim Phật Tông, cậu dám ngang ngược ở đây?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, không nói một chữ!

Cũng không có gì để nói!

Nếu không phải tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghịch chuyển thời gian không gian, Thái Dương Tông đã bị diệt dưới tay Kim Phật Tông!



Gru!

Tiếng rồng gầm vang khắp không trung Kim Phật Tông!

Diệp Bắc Minh một mình một kiếm, điên cuồng tàn sát!

Hôm nay.

Kim Phật Tông mây đen giăng kín, gió tanh mưa máu, như địa ngục trần gian!



Cùng lúc đó, ở Trấn Hồn Tông.

Một ông lão mặc áo xanh giật mí mắt, giật mìn tỉnh lại khi đang bế quan.

Người này chính là lão tổ cuối cùng của Trấn Hồn Tôn, Viên Thanh Cương.

Phập!

Mật thất bế quan ầm ầm nổ tung, bước một bước lên không trung Trấn Hồn Tông, nhìn về hướng Kim Phật Tông!

Cho dù cách vạn dặm, vẫn nhìn thấy mây máu khủng bố trên không trung Kim Phật Tông!

Viên Thanh Cương há hốc miệng, giọng cũng hơi run run: “Mấy máu khủng bố như vậy, rốt cuộc Kim Phật Tông đã trải qua chuyện gì?”

“Người đâu, mau đi điều tra cho tôi!”

Không chỉ Trấn Hồn Tông, các tông môn lớn ở thần giới đều phát hiện cảnh tượng khủng bố này!

Đều đi về phía Kim Phật Tông!

Các võ giả đến dưới chân Kim Phật Tông, người nào cũng sợ đến gần như bò dưới đất!

“Ôi mẹ ơi!”

“Nơi này thực sự là lãnh thổ phật môn, chứ không phải địa ngục sao?”

“Ọe…”

Một vài võ giả buồn nôn!

Cảnh tượng trước mắt khiến cả đời người không thể quên!

Trong sơn môn của Kim Phật Tông, máu tươi trút ra như hồng thủy!

Trong máu tươi còn lênh đênh đầu người trọc lốc, các loại nội tạng, chân tay vỡ vụn… Trên mặt người nào cũng sót lại vẻ kinh hoàng!

Trong sơn môn của Kim Phật Tông, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên!

“A! Phật tổ cứu mạng!”

“Mày là ác quỷ chui ra từ địa ngục sao? Trời ơi!”



“Kim Phật Tông có tội gì, ác quỷ, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”, một số đệ tử của Kim Phật Tông kêu thảm thiết.

Diệp Bắc Minh càng lạnh lùng!

Kim Phật Tông vô tội? Thái Dương Tông thì không vô tội? Gϊếŧ!

Nửa ngày sau, Kim Phật Tông hoàn toàn yên tĩnh.

Một thanh niên toàn thân đầy máu từ Kim Phật Tông đi ra, lúc nhìn thấy người đó, tất cả võ giả hít khí lạnh: “Diệp Bắc Minh!”



Cùng lúc đó ở Trấn Hồn Tông.

“Báo…”

Thám tử chạy về với tốc độ nhanh nhất, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất: “Báo cáo lão tổ, một mình Diệp Bắc Minh gϊếŧ vào Kim Phật Tông, hiện giờ Kim Phật Tông như biển máu núi xác, đúng là địa ngục trần gian!”

“Kim Phật Tông, diệt vong rồi…”

“Cái gì?”

Viên Thanh Cương sượt một cái đứng bật lên.

Khuôn mặt già co giật: “Kim Phật Tông diệt vong rồi? Không thể nào!”

“Theo lão phu biết, trong Kim Phật Tông có ba thánh tổ tọa trấn, làm sao có thể diệt vong?”

“Nếu cậu dám lừa tôi, lão phu sẽ cho cậu chết không có chỗ chôn thân!”

Viên Thanh Cương giơ tay bóp cổ của tên thám tử!

Cảm giác khó thở truyền đến!

Thám tử sợ đến tái mặt, hít thở khó khăn nói: “Lão tổ, tôi đâu dám lừa ông!”

“Thật đấy… là sự thật, lúc đệ tử quay về, Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Kim Phật Tông, không biết đi đâu…”

“Không biết đi đâu?”

Sắc mặt Viên Thanh Cương sầm xuống.

Bỗng nhiên.

Ông ta thắt tim: “Không ổn! Tiếp theo sẽ là chúng ta!”

Viên Thanh Cương cũng không thể bình tĩnh!

“Liên lạc với người của Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, bảo lão tổ của họ đến Vạn Thần Tông!”

“Mở truyền tống trận, tôi muốn đến Vạn Thần Tông! Mau! Mau lên!”