Chương 1810: Người không liên quan

Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đôi mắt đen xì khẽ run lên!

Khi cô ta phát hiện cảnh giới của Diệp Bắc Minh chỉ là cảnh giới Thiên Thần, dường như thở nhẹ nhõm!

Cô gái mau chóng chạy đến trước người Diệp Bắc Minh, tiện tay ném cho anh hai viên đan dược: “Viên đan dược này có thể trợ giúp anh tiến vào cảnh giới Thiên Thần hậu kỳ, nếu anh có thiên phú tốt, tiến vào cảnh giới thần tôn cũng không phải không có khả năng!”

“Bây giờ, anh hộ pháp cho tôi!”

“Lúc tôi trị thương, không được phép để bất kỳ ai làm phiền”.

Ngồi khoanh chân, lấy ra mấy viên dan được nuốt xuống bụng!

Vốn không quan tâm Diệp Bắc Minh có đồng ý hay không.

“Ha ha!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, tiện tay vứt viên đan dược của cô ta đưa anh.

Quay người định bỏ đi!

Đúng lúc này.

“Cô ta ở đây!”

Trong khe nứt không gian mà cô ta chui ra vang lên giọng nói của một người đàn ông, ba bóng hình lập tức lao ra, lại đều là Tổ Cảnh hậu kỳ!

Ba người quét thần niệm lên Diệp Bắc Minh một lượt, cảm thấy không có uy hϊếp.

Lập tức khóa chặt cô gái bị thương!

“Tiểu thư, cô chạy cái gì?”

“Chúng tôi đáng sợ thế sao?”

Ba ông lão cười xấu xa.

Cô gái mặt tái xanh: “Các người dám động vào một cọng lông của tôi, sau khi quay về, ông nội nhất định sẽ không tha cho các người!”

Ông lão ở giữa cười: “Tiểu thư, nơi này cách nhà xa như vậy, ai biết là chúng tôi đã gϊếŧ cô chứ?”

Cô gái quay đầu theo bản năng!

Nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi.

Ba người cau mày, mới phát hiện Diệp Bắc Minh đã đi được trăm mét!

Vãi!

Một thiếu niên cảnh giới Thiên Thần nhỏ bé lại không sợ đến lập tức quỳ xuống dưới uy áp của ba Tổ Cảnh, ngược lại còn đi hơn trăm mét?

“Đùa đi vậy!



“Nhóc con, đứng lại!”

Ông lão áo đen bên trái quát một tiếng.

Diệp Bắc Minh như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về hướngTrấn Hồn Tông!

Ông lão áo đen sầm đôi mắt, lao đến như cơn gió!

Phập! Phập! Phập!

Những chỗ đi qua, toàn bộ cây cối hóa thành mảnh vụn, bước một bước chặn trước người Diệp Bắc Minh: “Lão phu bảo mày đứng lại, mày không nghe thấy hả?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Các người cứ gϊếŧ người, có liên quan gì đến tôi?”

“Ha ha, vừa nãy không liên quan, bây giờ thì liên quan rồi!”

Ông lão áo đen cười hung dữ.

Bàn tay khô gày vươn ra, nghiền áp xuống thiên linh cái của Diệp Bắc Minh!

Hai ông lão còn lại thu lại ánh mắt, khóa chắt cô gái bị thương: “Tiểu thư, bây giờ không còn ai biết rồi?”

Cô gái tuyệt vọng nhắm mắt!

“A!”

Một tiếng kêu thảm vang lên!

Cơ thể của cô gái run lên: “Tiếng hét này là…”

Hai ông lão khác cũng phản ứng lại, đồng thời nhìn về hướng Diệp Bắc Minh!

Lập tức hít khí lạnh!

Chỉ thấy.

Cánh tay phải của ông lão áo đen biến mất, trong không khí tỏa ra một làn sương máu!

Chẳng lẽ cánh tay của ông lão áo đen hóa thành sương máu?

Làm sao có thể!

“Mày… mày… mày là ai?”, ông lão áo đen sượt sượt lùi lại, trong mắt không còn tự tin như vừa nãy, chỉ có nỗi sợ vô tận!

Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Vừa nãy là người đi đường!”

Năm ngón tay nắm lại trong hư không!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay!

“Bây giờ, là người gϊếŧ ông!”



Phụt!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lập tức xuyên qua l*иg ngực của ông lão áo đen, huyết khí ngập trời chui vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Ông lão áo đen lập tức hóa thành cái xác khô, bốp một tiếng ngã xuống chết tại chỗ!

“Suýt!”

Hai ông lão còn lại hít khí lạnh.

Đôi mắt của cô gái bị thương run lên dữ dội, cái miệng nhỏ há hốc, nhìn chằm chằm nét mặt nghiêng của Diệp Bắc Minh giống như nằm mơ!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn hai ông lão còn lại: “Các người tự đến nộp mạng, hay là để tôi ra tay?”

“Đi!”

Hai ông lại cũng không phải kẻ ngốc, người trước mắt dễ dàng chém gϊếŧ đồng đội như vậy!

Bóng người Diệp Bắc Minh vụt đi, xuất hiện trước khe nứt không gian!

Quét ngang thanh kiếm trong tay ra!

Một ông lão râu cá chê trong đó lấy binh khí ra theo bản năng, còn nghĩ có thể ngăn được uy lực của đường kiếm này!

Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng vang lên, binh khí của ông lão râu cá trê vỡ thành mảnh vụn, đồng thời kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giáng lên l*иg ngực của ông ta!

Ông lão râu cá trê trực tiếp bay đi mấy chục mét, lúc đập xuống đất cơ thể thành hình chữ V!

Xương cột sống gãy tại chỗ!

“A…”

Ông lão râu cá trê phát ra tiếng kêu thảm thiết ghê rợn, hoàn toàn bị phế!

Soạt!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, đâm xuyên cơ thể của ông ta!

Trong chớp mắt hút thành cái xác khô!

Cô gái bị thương trợn mắt há hốc miệng!

Nhanh!

Tất cả xảy ra quá nhanh!

“Suýt!”

Ông lão cuối cùng chấn hãi nhìn tất cả, mồ hôi trên trán rào rào chảy ra: “Công… công tử này, à không… vị đại nhân này!”