Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 21: Trở về nhà họ Chu

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bắc Minh, anh không sao chứ?”

“Chúng ta ở nhà nghe nói vua Giang Nam chết rồi, bị một người phụ nữ có lai lịch đáng sợ gϊếŧ chết”.

“Anh Bắc Minh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Cả một nhà ba người đều sốt ruột nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh mỉm cười giải thích: “Chú Chu, vua Giang Nam quả thực đã chết rồi, người phụ nữ mà mọi người nói đến chính là sư tỷ của cháu”.

“Sư tỷ của cháu?”

Trên mặt cả ba người đều lộ vẻ khó hiểu.

Diệp Bắc Minh đành phải giải thích, đó là sư tỷ của anh khi học võ nghệ ở núi Côn Luân, còn về lai lịch cùng bối cảnh thân phận thì cũng không giới thiệu quá nhiều.

“Hóa ra là như vậy”.

Chu Thiên Hạo gật đầu.

Chu Nhược Giai lo lắng nói: “Nhưng mà, vua Giang Nam cũng chết rồi, anh Bắc Minh anh sẽ không có việc gì chứ, em cảm thấy rất lo lắng”.

“Nhược Giai em yên tâm đi, anh không sao, không có ai có thể động được vào anh cả”, Diệp Bắc Minh mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, khẽ vỗ nhẹ để cô yên tâm.

Chu Nhược Giai lúc này mới thở phào một hơi.

Diệp Bắc Minh lại tiếp tục hỏi: “Chú Chu, cái chết của bố mẹ và anh trai cháu, chú biết được tin tức gì không?”

“Chú chỉ biết hai võ giả đó là người bên cạnh của vua Giang Nam, những cái khác thì chú không tra ra được”, Chu Thiên Hạo lắc đầu.

“Xem ra, chỉ đành phải tìm cách khác thôi”, Diệp Bắc Minh nhíu mày, anh không ngờ được, cái chết của bố mẹ mình lại kéo ra nhiều chuyện đến như vậy, cả vua Giang Nam cũng không thoát được.

“Đúng rồi, chú nhớ là khoảng thời gian lúc bố mẹ cháu mất, vua Giang Nam đi lại với bên gia tộc Kim Lăng rất nhiều”, Chu Thiên Hạo bỗng nói.

“Bên Kim Lăng?”, Diệp Bắc Minh thoáng giật mình.

Chu Thiên Hạo gật đầu: “Đúng vậy, Bắc Minh, sư tỷ của cháu còn dám gϊếŧ cả vua Giang Nam, ắt hẳn không phải là người tầm thường, nếu cháu muốn tiếp tục điều tra, nói không chừng thực sự có thể tìm ra được nguyên nhân cái chết của bố mẹ cháu”.



“Kim Lăng... được, cháu biết rồi”, Diệp Bắc Minh ghi nhớ trong lòng, có thời gian anh sẽ chuẩn bị đi Kim Lăng điều tra một chút.

“Reng reng reng...!”

Lúc này, điện thoại của Chu Nhược Giai vang lên: “Alo, a... mọi người đến Giang Nam rồi à?”

“Mình... nhà của mình đang có chút việc, hay là thôi vậy”.

“Hả? Cái này... ừm, để mình suy nghĩ một chút”, vẻ mặt Chu Nhược Giai hơi khó xử sau đó ngắt điện thoại.

Diệp Bắc Minh thấy vậy thì quan tâm hỏi: “Nhược Giai, em sao thế?”

“Bạn học đại học của em đến Giang Nam rồi, còn nói muốn mời em đi ăn cơm”, Chu Nhược Giai nói rõ nguyên nhân, trong tình huống này, cô không thực sự muốn tham gia buổi họp lớp này cho lắm, hơn nữa Diệp Bắc Minh trở về, cô còn muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút.

Diệp Bắc Minh dường như nhìn ra được nỗi khó xử của cô, liền cười nói: “Sao thế, cùng lắm thì anh đi với em”.

“A, thật không?”, Chu Nhược Giai lập tức trở nên vui vẻ.

“Ừm, anh không phải là vị hôn phu của em à?”, Diệp Bắc Minh cười nói.

“Vậy thì tốt quá, em đi thay quần áo”, hai mắt Chu Nhược Giai sáng bừng lên, vội vàng chạy về phòng, thay đổi một bộ đồ khác, còn trang điểm nhẹ, nổi bật cả khí chất của mình lên.

“Lái xe của chú đi đi”.

Chu Thiên Hạo cười mím chi bước đến, còn cầm chìa khóa chiếc xe Audi A8 ném sang cho Diệp Bắc Minh.

Nhìn hai người rời đi, sắc mặt Lý Hải Hà lập tức thay đổi, nhìn sang Chu Thiên Hạo nói: “Ông xã, ông thực sự tính để chúng nó ở bên nhau sao?”

“Sao thế?”

Chu Thiên Hạo cảm thấy bà xã nhà mình hơi lạ. Từ lúc mà Diệp Bắc Minh bước chân vào căn biệt thự, Lý Hải Hà đã không tỏ vẻ quá nhiệt tình, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.

Lý Hải Hà nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Thằng bé Bắc Minh này, chúng ta nhìn nó khôn lớn, nhưng mà nó có thực sự phù hợp với Nhược Giai không?”

“Vừa mới trở về đã gϊếŧ người, còn có sư tỷ gì đó của của nó nữa, chúng ta gần như không hề quen biết, lại còn gϊếŧ chết vua Giang Nam”.

“Đó chính là vua Giang Nam đấy, người bình thường như chúng ta làm sao mà dây vào được?”



“Nếu như việc này này bại lộ ra, nhà chúng ta biết phải làm sao? Có khi nào sẽ bị liên lụy không?”, Lý Hải Hà rất lo lắng nói: “Kỳ thực, Bắc Minh không trở lại còn tốt hơn, Nhược Giai gả cho Triệu Thái cũng không phải là...”.

“Bà ngậm miệng lại!”

Chu Thiên Hạo giận run lên, chỉ thẳng vào mũi Lý Hải Hà mắng: “Triệu Thái cho bà uống thuốc gì à, bà lại nói ra được những lời như vậy?”

“Nếu như con gái gả cho Triệu Thái thì mới đúng là nhảy vào hố lửa”.

“Vậy Diệp Bắc Minh thì sao?”, Lý Hải Hà tức giận nhìn chằm chằm Chu Thiên Hạo: “Nó thực sự là con trai của anh em kết nghĩa của ông à? Ông đừng tưởng tôi không biết, Diệp Bắc Phong đúng là con trai của cậu bảy Diệp, nhưng Diệp Bắc Minh chỉ là đứa nhỏ năm đó được nhặt về”.

“Một đứa con hoang được nhặt về, ông đừng để...”.

“Bốp...!”

Chu Thiên Hạo nghe thấy câu này liền vung một cái tát lên mặt Lý Hải Hà: “Bà ngậm miệng lại cho tôi! Việc này không được nói bừa”.

“Hay lắm, ông đánh tôi, ông vì một đứa con hoang mà đánh tôi? Hu hu hu...”, Lý Hải Hà uất ức bật khóc.

Chu Thiên Hạo lo lắng nhìn quanh bốn phía, sau đó lại chạy đến phía cửa chính, nhìn thấy hai người Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai đã lái chiếc Audi A8 rời đi, bóng chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của biệt thự thì mới thở phào một hơi.

“Bà còn nói năng linh tinh thêm một câu nào nữa thì tôi sẽ không chỉ đánh bà, mà còn gϊếŧ luôn cả bà”, hai mắt Chu Thiên Hạo giật giật, con ngươi lạnh băng nhìn chằm chằm vào Lý Hải Hà.

“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”

“Thân thế của Bắc Minh, bà còn dám nhắc đến một câu nữa để xem tôi có gϊếŧ bà hay không?”

“Ông...”.

Lý Hải Hà đần ra, bản thân gả cho Chu Thiên Hạo đã hai mươi mấy năm, mà đối phương lại vì một đứa con hoang mà muốn gϊếŧ bà ấy.

...

Long Đô

Sâu bên trong một trang viên xa hoa nào đó.

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ võ hiệp, trông vô cùng uy nghiêm.
« Chương TrướcChương Tiếp »