Chương 34: Diệp Bắc Minh, tớ thích cậu



Diệp Bắc Minh chỉ bình tĩnh đứng đó.

“Mì xong rồi”.

Dì bán mì múc mì ra bát.

“Bắc Minh, vào ngồi đi”, Hạ Nhược Tuyết vẫy tay với Diệp Bắc Minh, bưng bát mì đi tới trước bàn chỉ cách Bọ Cạp khoảng ba mét.

“Đờ mờ!”

Bọ Cạp đột nhiên mắng, anh ta biết mình bị chơi xỏ: “Diệp Bắc Minh, mày cố ý doạ bố mày đúng không?”

“Mày tưởng bố mày sợ à?”

Bọ Cạp đập bàn đứng dậy, tốc độ cực nhanh, đạp vào tường rồi xông qua.

“Á!”

Hạ Nhược Tuyết sợ hãi la lên, một con dao kề bên cổ cô ấy: “Cút ngay cho tao, nếu không tao sẽ gϊếŧ cô gái này”. Bọ Cạp nói với vẻ mặt dữ tợn.

Đối mặt với một vị Tông Sư võ đạo, anh ta không hề ôm tâm lý may mắn.

Chỉ khi bắt Hạ Nhược Tuyết làm con tin, anh ta mới có cơ hội sống!

“Á!”

Các sinh viên trong tiệm mì thấy Hạ Nhược Tuyết bị bắt cóc thì điên cuồng bỏ chạy.

Còn có người lấy điện thoại báo cảnh sát.

Một số cô gái sợ quá khóc thành tiếng, ngã ngồi xuống đất.

“Nhược Tuyết…”

Tôn Thiến sợ hãi đứng ngây ra tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, chưa gặp tình huống này bao giờ.

Hạ Nhược Tuyết cũng rất sợ hãi, người run nhè nhẹ.

Cô ấy có thể cảm nhận được cảm giác lạnh từ con dao, chỉ cần người đàn ông này hạ dao xuống, cô ấy sẽ chết!

“Thả cô ấy ra!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói, nhìn Bọ Cạp: “Tao cho mày một cơ hội, trả lời tao mấy vấn đề, tao sẽ tha cho mày một mạng”.

“Ha ha ha!”

Bọ Cạp cười như điên: “Diệp Bắc Minh, mày nghĩ Bọ Cạp tao là ai?”

“Tao là sát thủ hàng đầu mà có thể bị mày đe doạ à?”

“Cô gái này quan trọng với mày lắm đúng không?”

“Tao có thể nhìn ra cô ta rất thích mày”.

“Chẳng lẽ mày muốn nhìn cô ta cứ thế mà lụi tàn sao?”



Bọ Cạp nói, tàn nhẫn điên cuồng rạch một phát.

Chiếc cổ yếu ớt của Hạ Nhược Tuyết bị rạch một đường, máu lập tức chảy ra.

Thấy mà phát khϊếp.

“Nhược Tuyết!”

Tôn Thiến che miệng, sợ tới mức rơm rớm nước mắt.

“Ưm…”

Hạ Nhược Tuyết cảm thấy rất đau, tuy không tổn thương đến mạch máu, chỉ bị rách da.

Nhưng cô ấy lại ngửi thấy mùi chết chóc!

“Mình sắp chết rồi ư? Được rồi, dù có chết, được nhìn thấy Bắc Minh trước khi chết thì mình cũng thoả mãn”, Hạ Nhược Tuyết tuyệt vọng nghĩ.

Cô ấy cắn môi đỏ, lấy hết can đảm lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, tớ thích cậu!”

“Gì cơ?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Hạ Nhược Tuyết tiếp tục la lớn: “Tớ thích cậu, tớ đã thích cậu từ hồi cấp ba”.

“Tớ không biết cậu có quan hệ gì với người này, cũng không biết bây giờ cậu có thân phận gì!”

“Nhưng tớ vẫn thích cậu!”

“Cậu đừng để bị anh ta uy hϊếp, cậu đi đi, đi nhanh lên, mặc kệ tớ!”, Hạ Nhược Tuyết kích động, đã chuẩn bị sẵn sàng chết.

Cô ấy há miệng cắn vào cổ tay Bọ Cạp.

“Á!”

Bọ Cạp cảm thấy đau dữ dội, anh ta nổi giận hét lên: “Con điên này, nếu mày muốn chết thì tao chiều mày!”

Con dao trong tay Bọ Cạp cắt mạnh qua cổ Hạ Nhược Tuyết.

“Vèo!”

Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh di chuyển!

Anh ra tay với tốc độ nhanh như chớp, nhanh hơn cả Bọ Cạp.

Mọi người chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, Diệp Bắc Minh đã cầm lấy một chiếc đũa ném đi.

“Phụt!”

Tay cầm dao của Bọ Cạp lập tức bị chiếc đũa đâm trúng, một tiếng “keng” giòn giã vang lên, con dao rơi xuống đất.

“Á!”

Bọ Cạp đau suýt ngất xỉu.

Hạ Nhược Tuyết tìm được cơ hội giẫm lên mu bàn chân của Bọ Cạp.

“Con khốn này, mày đi chết đi!”, Bọ Cạp vô cùng tức giận, anh ta quyết định dù có chết cũng phải kéo Hạ Nhược Tuyết theo làm đệm lưng.



“Ầm!”

Bọ Cạp đấm một phát vào lưng Hạ Nhược Tuyết.

“Phụt!”

Hạ Nhược Tuyết như bị xe đâm, hộc ra một búng máu.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi tới kéo Hạ Nhược Tuyết về phía mình.

“Vèo!”

Một chiếc đũa khác trong tay anh bay ra đâm xuyên đầu Bọ Cạp.

Bọ Cạp ngã phịch xuống đất, mắt trợn trừng.

Vua bắn tỉa, vua sát thủ Bọ Cạp cứ thế đã chết!

“Nhược Tuyết!”

Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết vào lòng, cúi đầu nhìn cô ấy.

Mặt cô ấy trở nên tái nhợt, môi cũng không còn chút máu.

Trên khuôn mặt mịn màng có một lớp mồ hôi mỏng, khẽ run.

Hạ Nhược Tuyết rất đau nhưng không thể hiện ra ngoài, dù có chết, cô ấy cũng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cho Diệp Bắc Minh.

“Diệp… Bắc Minh, tớ đau quá…”, Hạ Nhược Tuyết rì rầm.

“Nhược Tuyết!”

Tôn Thiến chạy tới, ngồi quỳ xuống đất như chú vịt, không ngừng khóc thút thít.

“Hu hu, cậu không sao đâu, cậu nhất định sẽ không sao đâu”.

“Tớ báo cảnh sát rồi, còn gọi xe cứu thương, bác sĩ sẽ tới ngay, cậu sẽ không sao đâu”, Tôn Thiến nắm lấy tay Hạ Nhược Tuyết.

“Thả cô ấy ra!”

Diệp Bắc Minh quát lớn.

“Anh quát tôi làm gì?”, Tôn Thiến tức giận nhìn Diệp Bắc Minh, nắm tay trắng nõn đấm liên tục vào vai anh như mưa: “Nếu không phải do anh thì sao Nhược Tuyết có thể như vậy?”

“Do anh! Lỗi do anh hết!”

“Nếu anh đã biến mất thì còn trở về làm gì?”

“Nhược Tuyết đang yên đang lành, bây giờ lại thành ra thế này, chẳng lẽ kiếp trước cậu ấy thiếu nợ anh à?”

“Nếu Nhược Tuyết gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tôn Thiến tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

Diệp Bắc Minh để mặc cho Tôn Thiến đấm vào vai mình, không có ý định đánh trả.

Nếu là người bình thường thì đã bị anh gϊếŧ chết từ lâu!

“Cô ấy sẽ không chết”.