Chương 19:

“Oa, chị ơi, lần đầu tiên thấy chị em đã cảm thấy, nếu mà chị có thể gả cho anh trai vô dụng của em, làm chị dâu của em, vậy thì tốt quá rồi.”

Lời này vượt quá dự liệu của Lạc Thi, đợi đến khi phản ứng lại, vành tai của cô đã nóng bừng, đến cả ánh mắt nhìn Phó Dư Thâm đều khó hiểu được mà hơi hoảng loạn trốn tránh.

“Đồ ngốc thi toán cuối kỳ được 60 điểm không có tư cách nói người khác là đồ vô dụng.”

Phó Dư Thâm vỗ một cái nhẹ lêи đỉиɦ đầu của Phó Ấu Đường.

Phó Ấu Đương lập tức phản bác: “Vậy em cũng nói rằng người mù nghệ thuật đến Cezanne cũng không biết không có tư cách đến buổi triển lãm tranh."

Phó Dư Thâm cười giễu: “Không có anh một người mù nghệ thuật bỏ tiền, em có thể mua được một giọt màu vẽ thì coi như anh thua.”

Cô bé bị chèn ép ngay bảy tấc lập tức ngừng công kích.

Tiệc rượu trước triển lãm vẫn còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, Lạc Thi vẫn đang làm những bố trí cuối cùng, cô bèn để Tư Kỳ đưa hai anh em Phó Dư Thâm đi tham quan phòng triển lãm.

Phó Dư Thâm không hứng thú chút nào đối với tranh của em gái nhà mình, hay là nói, trong xương cốt anh đối với nghệ thuật cũng không có hứng thú.

Những đường nét thanh lịch kia, màu sắc rực rỡ đó trong mắt anh không có mê lực bằng một chuỗi mã số ngắn gọn mượt mà. Kiến thức tổng quát về những nghệ thuật đó ở thời học sinh, hay những bức tranh lộng lẫy ở thời kỳ Phục Hưng, thành tựu khoa học siêu thời đại của Da Vinci có lẽ chỉ hấp dẫn sự chú ý của anh được vài phút.

Nhưng lúc này, Phó Dư Thâm đang nhìn cô gái ở giữa trung tâm phòng triển lãm hoàn thiện việc cắm hoa...

Ngón tay trắng như ngọc cầm một cành hoa diên vĩ chưa cắm vào trong bình, cành chính của sơn trà trắng cùng da thịt trắng sữa của cô tinh tế như nhau, lan diệp có phong thái yểu điệu mà duỗi dài ra ngoài, từ góc độ của anh mà nhìn, tựa như thướt tha lả lướt vòng qua bộ ngực mềm mại và vòng eo một tay có thể ôm chặt hết của cô.

Hoa cỏ với anh bất quá chỉ là bài trí giống với thạch cao tượng đất, chỉ vì vẻ đẹp của cô gái phụ trợ, mới bỗng nhiên linh động tươi sống lên.

Dạo xong phòng triển lãm Phó Ấu Đường đi qua xem một lúc, ngẩng đầu nói với 𝓪𝓷𝓱 𝓽𝓻𝓪𝓲 cô bé:

“Anh, ngữ văn của em không tốt, có một câu nói gọi là cái gì muốn ăn thịt thiên nga nhỉ?”

Ánh nhìn của Phó Dư Thâm đặt trên bóng hình dưới những bông hoa, ánh mắt không hề thay đổi, cong môi lạnh băng nói:

“Nếu ngữ văn đã không tốt, vậy cuối tuần lại tăng thêm một lớp phụ đạo vậy.”

Phó Ấu Đường: “...”

Cô bé nhỏ tiến đến trước mặt Lạc Thi tò mò hỏi:

“Chị ơi, chỗ hoa này chị cắm trông thật đẹp, là đặc biệt học qua sao?”

“Không đâu.” Lạc Thi cười cười: “ Là bà ngoại chị trước kia rảnh rỗi không có việc gì dạy cho chị.”

Bà ngoại Lạc Thi là cô chiêu xuất thân gia từ tộc giàu có, trước giờ chưa từng làm việc gì, đối với công phu trồng hoa chăm cỏ như hạ bút thành văn, kể cả khi gia tộc nghèo túng nhất, cũng không quên nhặt chút hoa cỏ bên đường, điểm xuyết cho căn nhà ở chỉ có bốn bức tường.

“Bà ngoại em không biết cắm hoa, nhưng bà biết trồng hoa, còn biết trồng rất nhiều rau.”

Phó Ấu Đường chớp chớp mắt:

“Nhưng mà chị ơi, một mình chị cắm một bình hoa to như vậy sẽ rất mệt phải không? Bạn học của em ở trong nhà đều hay mời các chị nghệ sư cắm hoa đến hỗ trợ.”

Lạc Thi dừng một lát.

A Hàng mờ nhạt cười hì hì cắm hoa kế bên lúc này chợt nói:

“Đây không phải là vì tiết kiệm tiền à? Những 𝖓𝖌𝖍𝖊̣̂ 𝖘𝖚̛ cắm hoa bên ngoài kia rất đắt, chị Lạc Thi của chúng ta không tốn tiền, hơn nữa tay nghề so với bên ngoài không hề kém, đúng không chị Lạc Thi?”

“A Hàng, không biết nói chuyện có thể im miệng lại.”

Lạc Thi mặt không biểu cảm nói.

Vừa quay đầu, quả nhiên thấy đuôi lông Phó Dư Thâm mày hơi dựng lên, cười như không cười mà liếc cô:

“Thật hiếm có, không ngờ từ điển của cô Lạc còn có hai từ tiết kiệm.”

“…”

Lạc Thi biết ý anh là gì.

Lúc năm ba đại học, cô dọn đến phòng Phó Dư Thâm thuê ở ngoài trường, trong căn hộ kia chỉ có đơn giản vài thứ gia dụng, vì vậy khi dọn vào cần mua thêm rất nhiều món đồ.

Cũng may khi đó, hạng mục của Phó Dư Thâm đã có chút lợi nhuận, cho nên mặc kệ là khăn trải giường tơ tằm bảy vạn hay nguyên bộ đồ làm bếp hai vạn, còn có những thứ linh ta linh tinh khác như bộ nến thơm ba ngàn khối, âm hưởng năm ngàn khối…

Chỉ cần là Lạc Thi thích dù Phó Dư Thâm cảm thấy không có giá trị gì, nhưng đều bỏ tất cả vào trong giỏ mua sắm.

Chỉ là khi Lạc Thi cầm một cặp ly nhỏ chỉ cỡ một bàn tay lên xem, lại có giá hơn một vạn, Phó Dư Thâm vẫn nhíu mày nhắc nhở:

“A Thi, nếu như em mua cái ly này, như vậy tiền dự định mua máy chiếu của chúng ta sẽ bị ít một vạn.”

“Nhưng mà nó thực sự rất đẹp mà.” Lạc Thi cầm cái ly nhìn anh chớp chớp mắt: “ Anh không cảm thấy rất thích hợp để trên bàn ban công của chúng ta à?”

“...”

Không biết là câu nào đã đả động đến Phó Dư Thâm.

Tóm lại, cuối cùng cặp ly đó vòng đi vòng lại vẫn mua rồi và còn thực sự bày ở trên ban công nhỏ của căn hộ thuê ấy.

Về sau bạn của Phó Dư Thâm đến nhà làm khách, nhận ra kiểu ly đó, còn cảm thán Lạc Thi đúng là cô chiêu tiêu tiền như nước, không phải người bình thường có thể ᴄᴜɴɢ ᴘʜᴜ̣ɴɢ nổi.

Lạc Thi khi đó nghe rồi chỉ cảm thấy đối phương phóng đại câu nói.

Đến bây giờ rời khỏi nhà họ Lạc, ở trong xã hội lăn lê bò lết một vòng mới biết được lúc trước người đó nói cô tiêu tiền như nước cũng không phiến bác.

Hai má Lạc Thi hơi nóng.

Nghĩ lại thuở ban đầu mới yêu nhau, vì để duy trì sinh hoạt của cô mà khiến Phó Dư Thâm đến thuốc lá cũng cai luôn, trong lòng cô không khỏi cảm thấy hơi tội lỗi.

Nhưng Lạc Thi không chỉ không thừa nhận, còn lạnh mặt quật ngược lại:

“Tôi trước đây không tiết kiệm, chẳng lẽ không có vấn đề của bản thân anh sao? Cho dù là bố tôi cũng hạn chế tôi quẹt thẻ, ngược lại là anh không có lập trường, không có nguyên tắc, chỉ cần tôi…”

Không biết nghĩ ra điều gì mà chuỗi chất vấn của Lạc Thi đột nhiên dừng lại.

Phó Dư Thâm đang nhìn ngắm cành hoa diên vĩ thân mảnh cô độc nghe thấy lời nói của Lạc Thi đột nhiên im bặt, anh quét mắt qua, giọng nói lười nhác hỏi:

“Chỉ cần em làm sao hả?”

Lạc Thi im lặng không nói.

Âm thanh nào đó ở trong lòng lại từng chữ một mà nói.

Chỉ cần cô làm nũng, anh đều không điều kiện mà nhượng bộ.