Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồ Heo, Cô Chết Với Tôi!!!

Chương 9: Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sai rồi .

Rồi tôi quay lưng chạy đi trong nước mắt , cảm giác hụt hẫng và buồn bao trùm lấy tôi .

Dù rằng là không ai đưa về , không biết đường nhưng tôi vẫn sẽ đi . Có chết tôi cũng không để cho ai xúc phạm đến nhân phẩm của mình .

Tôi căm hận hai người đó . tôi ghét họ .

— Tại nơi mà Duy và Minh đang đứng —

-Cô ta thật là không biết sợ gì , em sẽ cho cô ta biết cô ta đã sai lầm khi đánh hai anh em mình .

Minh vừa nói vừa lấy tay xoa má .

-Anh nghĩ là chúng ta đã sai .

Duy trầm ngâm , trên tay anh cầm chiếc điện thoại của nó .

-Gì chứ ? anh bị điên à ? cô ta gọi cho bạn trai rồi ăn nói như thế . Một đứa con gái như vậy mà đòi nhân phẩm ư ? em nghĩ cô ta còn không xứng một đứa nhân viên tiếp khách ở bar chứ đừng nói dám nói rồi còn dám đánh hai anh em mình .

Minh bức xúc

-Em nhìn đi , cuộc gọi và tin nhắn này .

Duy đưa cho Minh chiếc điện thoại của Ú .

Cuộc gọi đến gần đây nhất :

- Lan yêu

- Nhà .



Tin nhắn đến :

Lan yêu : “Tình yêu à nhớ chuẩn bị trước đi nhé , tớ sẽ lên sớm hơn vài ngày để chuẩn bị trước . Rồi tớ và cậu sẽ đi chơi một bữa , nhớ cậu quá .”

Lan yêu : “ À mà nhớ là chờ tớ lên ngủ cùng đấy nhé . Cậu mà không chờ tớ là tớ nghỉ chơi với cậu đó . Thôi tớ đi ăn kem với tụi thằng béo đây , muốn đi cùng không ??? ”

Lan yêu : “ Sao không nhắn tin lại vậy ? có chuyện gì à ? Mà thôi không nói nữa , tớ phải ăn nhanh không tụi nó ăn hết của tớ mất . Hjc hjc bái bai Ú yêu . Tí về tớ nhắn tin lại cho .”

-Vậy là hai đứa mình đã sai ư ?

Minh trầm hẳn , chẳng còn bực tức như lúc nãy nữa .

-Đúng vậy , hai chúng ta đã xúc phạm cô ấy một cách thái quá rồi .

-Kệ đi , cô ta cũng như bao đứa con gái khác mà thôi . Chỉ là tạo một phong cách ấn tượng thôi mà .

Minh xua tay dù lòng cậu lại rất muốn quan tâm .

-Cô ấy không như những cô gái mà chúng ta đã từng trêu đùa . Cô ta rất ngây thơ , hành động đó là bản tính chứ không phải là cách gây chú ý . Thực sự là lần này đã sai lầm rồi .

Duy nhìn lên trời , cậu thấy bản thân mình đã làm sai một điều không nên làm . Chính ngay xưa cũng vì cái bản tính bồng bột của mình mà cậu đã mất đi người mình yêu . Và từ cái ngày mất đi tình yêu đầu đời của mình cậu mới hiểu được thế nào là niềm đau , là nỗi buồn .

-Chả nhẽ anh lại quan tâm đến cô ta ư ? đừng nói “ tình yêu sét đánh ” là cô ta nhé .

Minh nhìn Duy hỏi một cách nghiêm túc .

-Không hẳn , chỉ là thấy một cảm giác mới .

-Thế thì giờ phải đi tìm cô ấy nhanh thôi .

Minh kéo Duy đứng dậy chạy thật nhanh .

-Em cũng quan tâm đến cô ấy phải không ?

Câu hỏi của Duy làm Minh phải đứng lại đột ngột .

Cũng có thể là cậu bị ấn tưởng .

Nhưng cũng có thể là cậu chỉ thấy sai lầm mà thôi .

-Không hề đâu anh , thôi anh đi hướng này , em đi hướng kia tìm cho nhanh không thì lạc mất .

Minh lảng tránh câu hỏi của Duy , bởi vì chính cậu cũng chưa có câu trả lời .

------

Gặp đại ca Hoàng .

-Ú ơi , cô ở đâu .

Từ hai nơi khác nhau , hai anh chàng cùng hét tên một cô gái .

Tôi bước đi trong vô thức trên đôi chân của mình .

Mệt vì chạy và khóc quá nhiều , tôi liền ngồi vào một gốc cây ở ven đường .

16 năm qua , tôi luôn sống và hành động một cách đúng đắn . Tôi không hề đi chơi lung tung , không hề ăn chơi , không phá phách .

Thế mà chưa biết gì về tôi , chưa hiểu tôi mà lại dám nói tôi như vậy .

Tôi đâu có như thế bao giờ , tôi ghét bị mọi người nhận xét mình như thế .

Buồn , cái cảm giác ấy làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi và bất lực .

Tại sao tôi không thể giải thích chứ ? tôi quá yếu đuối ư ?

Đúng như vậy , tôi bất lực . Người ta hiểu nhầm mà tôi lại không hề giải thích , mặc kệ hết , mặc kệ cho ai nói gì . Tôi không muốn suy nghĩ nữa .

-Mẹ ơi , con buồn lắm .

Tôi ngước lên các vì sao trên trời và nói.

-Đứa nào hỗn thế , dám phá lúc cảm xúc của đại ca đây đang dâng trào .

Một anh chàng từ trên cây nói vọng xuống .

-Ai vậy ?

Tôi giật mình hỏi .

-Đại ca Hoàng đây chứ còn ai .

-Thế à ?

-Ừ .

-Vậy thì kệ anh , liên quan chi đến tôi .

Tôi nói tỉnh bơ .

-Con bé này láo quá nhỉ ? Anh ày vào nồi lẩu bây giờ không ?

Anh chàng tự xưng là đại ca nhảy xuống rồi nhìn nó .

-Láo thì sao , mà không láo thì sao ?

Tôi hỏi nước đôi .

-Ý chà , bé con cũng xin xắn đấy . Yêu anh không em ơi .

Hoàng đại ca nói trong phấn khởi .

-Yêu à ? Từ đó không có trong định nghĩa của tôi .

-Ồ thế không yêu thì là gì ?

Anh chàng ngồi cạnh tôi hỏi .

-Cưới .

Tôi đáp ngắn gọn .

-Vì sao lại thế ?

-Thích thế .

-Ừ , anh thích em rồi .

-Nhưng tôi không thích anh .

-Nhìn anh đẹp trai mà em không thích sao ?

-Anh vừa xấu kết cấu lại không hài hòa . Ăn mang nửa kính nửa hở , không đủ tiêu chuẩn .

-Em nói thật á ?

-Tôi đâu thừa việc đến nổi ngồi nói chuyện phiếm với anh .

-Ừ , thế sao em tìm đến đây làm gì ?

-Tình cờ đi qua thôi .

-Thế sao lại buồn ?

Hắn ta lại hỏi đúng câu làm tôi phải suy nghĩ , buồn bực quá nên tôi khóc luôn , khóc một trận cho khỏe vậy .

-Hu hu .

Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài khóc .

-Sao thế ? thôi anh xin lỗi .

Hoàng đại ca vỗ về tôi rồi kéo đầu tôi vào dựa lên vai anh ta.

------

Tôi không thể chết

Và tôi quên mất một điều rằng , cứ mỗi lần tôi khóc thì y như rằng tôi sẽ ngủ ngay lập tức .

Đó là bản tính và thói quen xưa nay của tôi mà mãi không bỏ được .

Thế mà tôi đã khóc , khóc trước một người lạ mặt rồi tựa đầu vào vai anh ta mà ngủ không biết gì nữa .

+++

-Dậy đi tình yêu ơi .

Tiếng gọi tôi thức dậy .

-Để tau ngủ đã . Mày đi học trước đi , có gì tau lên sau . Tau buồn ngủ lắm .

Tôi ngái ngủ cuốn tròn chăn lại .

-Một chủ đề mới cho album lần này .

Tiếng nói lại vang lên nhưng mà đâu ai biết rằng tôi đã ngủ thì ngủ say như chết . Sét đánh bên tai còn không biết chứ đừng nói là tiếng nói chuyện của ai .

-10 giờ sáng rồi tình yêu ơi .

Tiếng gọi tôi dậy nhưng mà đã 10 giờ rồi ư ? chết rồi , còn nhiều việc chưa làm mà lại tham ngủ thế này thì chết mất .

-Chết , 10 giờ rồi à . Sao không gọi dậy sớm hơn đi , đến giờ mới gọi là sao .

Tôi đang ngủ thì bật dậy như có lò xo .

-Nhìn đồng hồ đi , 10 giờ hơn rồi . Lúc nãy gọi thì bảo để ngủ đã cơ mà

Một anh chàng dí cái đồng hồ trước mặt tôi .

Căn phòng lạ , người lạ . Tất cả đều lạ hoắc .

-Anh là ai ?

Tôi ngớ ngẩn hỏi rồi sau đó mới nhận ra chính là Hoàng đại ca .

Và sực nhớ ra mình đang ở đâu , vội nhìn xuống . Áo quần vẫn còn nguyên , thật là may quá .

May là gặp phải người lương thiện .

Chứ không thì….

Tôi không dám nghĩ nữa .

-Anh là người yêu em .

Anh chàng cười .

-Yêu , yêu cái con khỉ mốc . Tại sao tôi lại ở đây ?

Tôi trợn mắt nhìn .

-Thì hôm qua em khóc , anh an ủi em rồi anh nói trăng nói sao . Tưởng em nghe , ai ngờ em ngủ say khi nào . Mà lúc đó anh phải về , không nỡ để em ở lại nên anh bồng em về nhà anh luôn . hì hì

Anh chàng giải thích .

-Anh cút ra khỏi đây cho tôiiiiiiii !!!

Tôi hét lên làm anh ta giật mình .

-Ừ ừ , anh ra rồi tí anh lại vào .

Mặt tôi đang dần đỏ lên , tôi đang ngượng . Ôi cái cuộc đời ơi , tôi ngủ tại nhà 1 người không quen biết , thức dậy trên chiếc giường lạ , còn được người ta gọi dậy nữa . Trời ơi là trời , tàn một đời hoa , uổng một đời lá rồi .

Tôi hận đời đen bạc , hận kẻ bạc tình , hận cả gia đình , hận luôn hàng xóm .

Sống mà nhục như con cá nục thế này thì thà chết cho rồi trời ạ .

Muốn chết quá , tôi muốn chết

Ơ nhưng mà không được , tôi đang có ước mơ to lớn vô cùng , nếu tôi mà chết rồi thì tương lai đất nước Việt Nam sẽ đi về đâu chứ . Hậu quả thật là khó lường trước được lắm .

Hơn nữa nghĩ lại mình có chết thì nó cũng không xi-nhê gì , đám ma mình nó đến thắp cho vài ba nén hương rồi ngồi ăn xôi , ca cẩm với vài người , hát một bài , giấu quả xoài vào túi rồi quay lưng ra về cũng không ai biết .

Không được , không thể chết . Tôi phải sống , sống vì chính bản thân tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »