Chương 22: Sai rồi

Rồi tôi quay lưng chạy đi trong nước mắt , cảm giác hụt hẫng và buồn bao trùm lấy tôi .

Dù rằng là không ai đưa về , không biết đường nhưng tôi vẫn sẽ đi . Có chết tôi cũng không để cho ai xúc phạm đến nhân phẩm của mình .

Tôi căm hận hai người đó . tôi ghét họ .

--- Tại nơi mà Duy và Minh đang đứng ---

-Cô ta thật là không biết sợ gì , em sẽ cho cô ta biết cô ta đã sai lầm khi đánh hai anh em mình .

Minh vừa nói vừa lấy tay xoa má .

-Anh nghĩ là chúng ta đã sai .

Duy trầm ngâm , trên tay anh cầm chiếc điện thoại của nó .

-Gì chứ ? anh bị điên à ? cô ta gọi cho bạn trai rồi ăn nói như thế . Một đứa con gái như vậy mà đòi nhân phẩm ư ? em nghĩ cô ta còn không xứng một đứa nhân viên tiếp khách ở bar chứ đừng nói dám nói rồi còn dám đánh hai anh em mình .

Minh bức xúc

-Em nhìn đi , cuộc gọi và tin nhắn này .

Duy đưa cho Minh chiếc điện thoại của Ú .

Cuộc gọi đến gần đây nhất :

- Lan yêu

- Nhà .



Tin nhắn đến :

Lan yêu : “Tình yêu à nhớ chuẩn bị trước đi nhé , tớ sẽ lên sớm hơn vài ngày để chuẩn bị trước . Rồi tớ và cậu sẽ đi chơi một bữa , nhớ cậu quá .”

Lan yêu : “ À mà nhớ là chờ tớ lên ngủ cùng đấy nhé . Cậu mà không chờ tớ là tớ nghỉ chơi với cậu đó . Thôi tớ đi ăn kem với tụi thằng béo đây , muốn đi cùng không ??? ”

Lan yêu : “ Sao không nhắn tin lại vậy ? có chuyện gì à ? Mà thôi không nói nữa , tớ phải ăn nhanh không tụi nó ăn hết của tớ mất . Hjc hjc bái bai Ú yêu . Tí về tớ nhắn tin lại cho .”

-Vậy là hai đứa mình đã sai ư ?

Minh trầm hẳn , chẳng còn bực tức như lúc nãy nữa .

-Đúng vậy , hai chúng ta đã xúc phạm cô ấy một cách thái quá rồi .

-Kệ đi , cô ta cũng như bao đứa con gái khác mà thôi . Chỉ là tạo một phong cách ấn tượng thôi mà .

Minh xua tay dù lòng cậu lại rất muốn quan tâm .

-Cô ấy không như những cô gái mà chúng ta đã từng trêu đùa . Cô ta rất ngây thơ , hành động đó là bản tính chứ không phải là cách gây chú ý . Thực sự là lần này đã sai lầm rồi .

Duy nhìn lên trời , cậu thấy bản thân mình đã làm sai một điều không nên làm . Chính ngay xưa cũng vì cái bản tính bồng bột của mình mà cậu đã mất đi người mình yêu . Và từ cái ngày mất đi tình yêu đầu đời của mình cậu mới hiểu được thế nào là niềm đau , là nỗi buồn .

-Chả nhẽ anh lại quan tâm đến cô ta ư ? đừng nói “ tình yêu sét đánh ” là cô ta nhé .

Minh nhìn Duy hỏi một cách nghiêm túc .

-Không hẳn , chỉ là thấy một cảm giác mới .

-Thế thì giờ phải đi tìm cô ấy nhanh thôi .

Minh kéo Duy đứng dậy chạy thật nhanh .

-Em cũng quan tâm đến cô ấy phải không ?

Câu hỏi của Duy làm Minh phải đứng lại đột ngột .

Cũng có thể là cậu bị ấn tưởng .

Nhưng cũng có thể là cậu chỉ thấy sai lầm mà thôi .

-Không hề đâu anh , thôi anh đi hướng này , em đi hướng kia tìm cho nhanh không thì lạc mất .

Minh lảng tránh câu hỏi của Duy , bởi vì chính cậu cũng chưa có câu trả lời .