Chương 33

Lúc Sở Thiếu Tự tan làm trở về, Khương Tiểu Lạc gọi điện thoại cho anh.

Chuông vừa vang lên, Sở Thiếu Tự lập tức nghe máy: “Sao thế? Anh sắp về tới nhà rồi.”

Khương Tiểu Lạc nói ngắn gọn, chỉ sợ Sở Thiếu Tự lập tức dập máy: “Em đói rồi, em muốn ăn bánh rán trái cây bán ở trước cổng, anh mua cho em một cái đi.”

Bên kia im lặng vài giây, sau đó vô tình từ chối: “Sắp tới giờ ăn cơm tối.”

“Buổi trưa em ăn không no, anh mua cho em một cái ăn lót dạ đi.” Khương Tiểu Lạc cố gắng làm nũng, vuốt vuốt bụng mình, đúng là đói tới xẹp lép.

Gần đây sức ăn của cậu lớn hơn, buổi trưa ăn cơm no mà tới giờ này đã bắt đầu thấy đói. Ai biết được Sở Thiếu Tự nấu cơm tối tới mấy giờ mới xong, đói bụng rất khó chịu.

“Được rồi.” Anh bất đắc dĩ thỏa hiệp, biết rõ nếu không đồng ý, Khương Tiểu Lạc sẽ lải nhải mãi không thôi.

Cậu hí hửng vừa xem diễn đàn vừa vui vẻ chờ đồ ăn về tới cửa. Trong post kịch mới được phát hành, không khí u ám đã giảm bớt, đám antifan không còn xuất hiện. Dù sao lời giải thích của chuẩn bị vừa có lí vừa đầy đủ chứng cớ, dẫu các fan hâm mộ không phục thì cũng tự giác không kéo thêm phiền phức cho thần tượng.

Còn đám fan Sở thiếu, vốn chỉ muốn tranh thủ cơ hội làm ầm ĩ trong bài post cũ, copy lại mấy câu chửi sang post mới cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nằm im quan sát, còn không quên đính chính Sở thiếu chỉ có mấy câu giới thiệu kịch mà thôi.

Một lát sau, chuông cửa vang lên, Khương Tiểu Lạc không ngờ Sở Thiếu Tự lại trở về nhanh như vậy. Cậu định chạy ra mở cửa mới nhớ ra Sở Thiếu Tự mang chìa khóa mà. Có vết xe đổ lần trước, lần này Khương Tiểu Lạc khôn ngoan hơn, nhìn ra ngoài cửa thông qua lỗ mắt mèo.

Vừa nhìn đã thấy rõ người ở bên ngoài, Khương Tiểu Lạc lập tức quay đầu trở về phòng ngủ, mặc kệ người kia bấm chuông thế nào cũng không ra mở cửa.

Nào ngờ, mới đi được nửa đường đã nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, Khương Tiểu Lạc âm thầm giận Sở Thiếu Tự về nhà quá không đúng lúc.

Lần này Khương Tiểu Lạc muốn tránh cũng không tránh được.

Hai người bốn mắt nhìn nhay, cậu cố ý nghiêng mặt che giấu sắc mặt xấu xí của mình.

“Anh Đường Học.” Khương Tiểu Lạc gọi một tiếng coi như chào hỏi, rồi lập tức bảo Sở Thiếu Tự đưa bánh rán cho mình, cậu đã ngửi thấy mùi bánh rán trái cây thơm nức từ lâu.

Khương Tiểu Lạc hoàn toàn không có tự giác nhà có khách, Sở Thiếu Tự đành để hai người ngồi xuống, quay vào bếp pha trà. Khương Tiểu Lạc ngồi đối diện họ, cắn một miếng bánh rồi nét mặt lại xụ xuống ngay tức khắc.

“Sở Thiếu Tự, sao anh lại mua bánh không nhân?” Chỉ toàn là vỏ bánh trứng, không có nhân thịt và vỏ bánh chiên giòn.

Sở Thiếu Tự đặt hai chén trà xuống trước mặt người đối diện, rồi đưa một cốc sữa ấm cho Khương Tiểu Lạc.

“Gần đây em bị nóng trong người, không nên ăn đồ nhiều dầu mỡ.”

“Chẳng phải nhà mình có Vương lão cát(1) sao? Em đã uống một lon rồi.”

Sợ nóng trong người, đã có Vương lão cát.

Hai người anh một câu em một câu, khiến người ngồi đối diện hơi lúng túng, bởi vì biết rõ quan hệ của họ. Sở Thiếu Tự thản nhiên như không có ai, làm người ta khó mà chen lời vào được.

Hiển nhiên Khương Tiểu Lạc cũng không định chủ động bắt chuyện, lại không thể bắt khách tới nhà làm bóng đèn phát sáng, vì vậy Sở Thiếu Tự đành khách khí hỏi: “Xin hỏi, hai người là…?”

Dù sao Sở Thiếu Tự cũng chưa từng gặp người nhà của Khương Tiểu Lạc.

Đường Học lập tức ngồi thẳng lưng, đỡ mắt kính. “Tôi là anh rể của Tiểu Lạc, đây là vợ tôi.” Dường như bận tâm tới điều gì khác, Đường Học không nói thẳng thân phận của Mục Phỉ, tuy rằng từ lời giới thiệu của hắn đã có thể suy đoán ra quan hệ của họ.

Khương Tiểu Lạc bổ sung thêm: “Anh Đường Học là chồng của người khác cha khác mẹ không được tính là chị gái của em.”

Mục Phỉ buồn bực không hé răng, dù sao vẫn muốn giữ thể diện trước mặt người ngoài, huống chi cô ta cũng chẳng muốn đáp lại Khương Tiểu Lạc, vì vậy chỉ bắt chéo chân ung dung dùng điện thoại, coi như chuyện chẳng liên quan tới mình.

Đương Học cũng muốn giữ mặt mũi, không thể nói rõ ràng, mặc dù Khương Tiểu Lạc và Sở Thiếu Tự có quan hệ thân mật.

Sở Thiếu Tự vỗ vỗ vai Khương Tiểu Lạc, nhìn cậu bằng ánh mắt thấu hiểu, sau đó săn sóc đi vào phòng ngủ, để lại không gian riêng cho họ.

“Khương Tiểu Lạc, bao giờ mày định về nhà?” Giọng Mục Phi rất trầm, nói liến thoắng như muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Thái độ cả miệng lấp vυ" em như này thật khiến người ta chán ghét không muốn để ý tới.

Khương Tiểu Lạc bực bội, tâm tình tốt đẹp cả ngày bị người phụ nữ phá hủy, không biết sao họ lại tìm được địa chỉ nhà mình.

So với Mục Phi, thái độ của Đường Học hiền hòa hơn, giống như anh trai lớn.

“Tiểu Lạc, chẳng lẽ em định mãi mãi không về nhà hay sao? Dù sao đó cũng là nhà của em mà.”

Khương Tiểu Lạc vuốt ve ly thủy tinh trong tay, nghiền ngẫm một hồi, sau đó cậu nhìn thẳng vào Mục Phi mà hỏi. “Mục Phi, lúc đó có đúng là tôi đẩy chị làm chị sinh non không?”

Sắc mặt Mục Phi không thay đổi, không hề thấy chột dạ. Chỉ là bàn tay đang xiết chặt thành nắm đấm đã tố cáo tâm trạng khẩn trương của cô ta. Tiếc là Đường Học không phát hiện ra. “Lẽ nào tao lại vu oan cho mày hay sao?”

Khương Tiểu Lạc cười mỉa mai. Đối với Đường Học, cậu chỉ là em trai hàng xóm hơi thân thiết, không thể so được với người yêu của hắn. Nhưng ngay cả cha cậu cũng hoàn toàn không tin tưởng con trai ruột của mình. Vậy cậu còn về cái nhà đó làm gì, mắt to trừng mắt nhỏ với Khương Đào hay sao? Hơn nữa, cậu ra khỏi nhà từ khi còn nhỏ, lớn lên cũng không biết nên chung sống với cha mình như thế nào.

Cậu thấy hơi mất mát, từ khi mẹ qua đời, cha là người thân duy nhất. là chỗ dựa duy nhất của cậu. Khương Đào nuôi lớn cậu không dễ dàng, vừa làm cha vừa làm mẹ. Không biết từ khi nào, quan hệ giữa hai người càng ngày càng trở nên lạnh nhạt, gần như thành người lạ. Vì thái độ của Khương Đào, đúng là đã vài năm rồi Khương Tiểu Lạc không về nhà. Cậu thừa kế tính tình bướng bỉnh của ông, nhất quyết không chịu cúi đầu thỏa hiệp, giải thích quá khứ.

“Anh Đường Học, anh không cần phải tới tìm em nữa. Tạm thời em không có ý định quay về. Phiền anh nói với cha em, hiện giờ em sống rất tốt.”

Đường Học còn đang định nói tiếp, điện thoại của Mục Phi đột nhiên vang lên.

“Cha?”

Thân thể Khương Tiểu Lạc cứng đờ, không động đậy nổi. Cậu và Đường Học cùng đưa mắt sang nhìn Mục Phi.

“Con đang ở chỗ Tiểu Lạc.”



Sữa tươi còn thừa trên bàn chưa uống xong, Khương Tiểu Lạc nuốt một ngụm, sữa đã lạnh, cổ họng đau nhói. Khi Mục Phi đưa điện thoại di động cho cậu, suýt nữa cậu đã tuột tay.

Khương Tiểu Lạc bình tĩnh lại, đặt di động bên tai, hai bờ môi như bị may kín lại, không thể mở ra được. Nhưng người trong điện thoại đang yên tĩnh bỗng nhiên lên tiếng nói.

Giọng nói tang thương còn kèm theo tiếng ho khan.

Khương Tiểu Lạc nhíu mày, nét mặt khổ sở: “Dạ, rất tốt.”

Vài giây ngắn ngủi qua đi, cậu lại nói: “Tính sau đi ạ.”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc.

“Anh Đường Học, hai người về đi. Lúc nào muốn về, em sẽ về.” Chỉ là hiện tại, cậu tạm thời không muốn.

Một đáp án ba phải như tặng Đường Học viên thuốc an thần, tốt xấu gì cũng không từ chối quyết liệt, còn có thể cứu vãn.

Hai người không nấn ná lâu la, đứng lên đi về, hai chén trà được rót đầy không hề được động tới.

Khương Tiểu Lạc cắn môi, nhớ lại giọng nói của Khương Đào trong điện thoại, dường như nhớ lại tuổi thơ hai người chung sống với nhau. Khi đó, không có hai người lạ khác chen chân vào cuộc sống của họ, mỗi lúc cậu cáu kỉnh, Khương Đào sẽ dịu dàng dỗ dành, “Tiểu Lạc ngoan, nghe lời cha đi.”

Trước mắt bỗng nhiên nhạt nhòa, cảnh tượng trở nên mơ hồ.

Ghế sa lông trĩu xuống vì trọng lượng của một người khác, Khương Tiểu Lạc tự giác ôm cổ Sở Thiếu Tự, dựa đầu trên vai anh. “Tiêu rồi, em hơi nhớ ông ấy.” Tới đây, cậu không nhịn được nữa, bật khóc.

Tiếng khóc nho nhỏ thút thít, Sở Thiếu Tự vỗ về cậu, nhẹ nhàng an ủi.

“Nhưng ông ấy rất cố chấp.” Mặt khác, sợ ràng ông ấy không thể nào chấp nhận xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cậu.

Sở Thiếu Tự nặng nề thở dài, “Sắp xếp thời gian quay về thăm nhà đi.”

Khương Tiểu Lạc bất đắc dĩ lắc đầu: “Tính sau đi.”

Anh vén vén tóc cậu, không phản đối: “Lúc nào em muốn về, anh sẽ ở bên em.”

“Dạ.”

Khương Tiểu Lạc tắm rửa xong đi ra, thấy Sở Thiếu Tự đang dùng máy tính của mình.

Cậu chậm rãi tới gần, hai con chim cánh cụt vẫn đang lắc lư ở trạng thái đăng nhập.

Khương Tiểu Lạc ghé sát vào, thử dò hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

“Tra tư liệu.”

Cậu phát hiện trang web trên màn hình quả thật hiển thị một loạt biểu đồ, buồn bực liếc nhìn Sở Thiếu Tự: “Anh có phát hiện ra điều gì hay không?”. truyện teen hay

Sở Thiếu Tự không phản ứng mạnh, tắt trang web, nhường chỗ cho Khương Tiểu Lạc: “Có gì à? Phim sεメ?”

“Không có đâu! Em không hề dính dáng tới mấy cái đí.” Sở Thiếu Tự buồn cười nhìn bộ dạng nhảy dựng lên của cậu, tiếp tục đùa: “Vậy tức là em từng xem rồi?”

Khương Tiểu Lạc ngượng ngùng gãi đầu: “Học hỏi tư thế gì đó, em từng xem cưỡi ngựa.” Cậu nhìn thấy bộ dạng mỉm cười ccủa anh, chợt nảy ra dự cảm không tốt. Vừa nghĩ vậy đã thấy mông bị tập kích.

Anh cười nhạt, gian xảo nói: “Chúng ta thử xem thành quả học tập của em có được không?”

Khương Tiểu Lạc vội vàng lắc đầu: “Bệ hạ, nô tì không làm được đâu!”

Sở Thiếu Tự cạn lời, nặng nề vỗ mông Khương Tiểu Lạc. “Ngủ sớm đi.” Dứt lời, anh lên giường ngủ nằm.

Khương Tiểu Lạc nhìn QQ đang nháy, cùng với dấu trang lưu lại của weibo và diễn đàn võng phối.

Lẽ nào Sở Thiếu Tự quá đàng hoàng, không tò mò lục lọi máy tính của cậu, không hề phát hiện ra trong máy tính ẩn giấu cái gì? Tuy rằng hai người yêu nhau cần tôn trọng quyền riêng tư cá nhân, nhưng chẳng lẽ Sở Thiếu Tự hoàn toàn không thấy hiếu kỳ?

Trước đây Khương Tiểu Lạc luôn sợ sệt Sở Thiếu Tự sẽ phát hiện ra điều gì đó trong máy tính của mình. Lúc này, cậu ước gì Sở Thiếu Tự lục kỹ máy tính của cậu một lượt.

Con người thật là giống loài thần kỳ đầy mâu thuẫn.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Anh trai Cối xay gió đang hát, cậu có muốn tới nghe không?

Lúc Khương Tiểu Lạc đang định tắt máy tính, Song Mộc Lâm đột nhiên gửi tin nhắn tới. Cậu quay đầu nhìn Sở Thiếu Tự, anh đang ngồi trên giường đọc báo.

Kỳ Meo: Chỉ có hai người các cậu thôi sao?

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Ừ.

Nếu thế chẳng phải cậu sẽ thành bóng đèn cỡ bự à? Nhưng Khương Tiểu Lạc vẫn tham gia náo nhiệt, dựa theo nick của Song Mộc Lâm để tìm tới kênh. Cậu đeo tai nghe lên, vừa tiến vào phòng đã nghe thấy tiếng nước mưa.

Lần này, Song Mộc Lâm xây phòng mới trong kênh, đặt một cái tên mang đầy ý thơ “Thế ngoại đào nguyên”, phòng này có khóa. Nhạc đệm của kết thúc, Khương Tiểu Lạc đã nghe thấy giọng của Song Mộc Lâm. “Cối xay gió, hát thêm một bài nữa đi.”

Cối xay gió hắng giọng: “Chẳng phải đã nói tôi hát thì cậu cũng hát sao?”

Rõ ràng Song Mộc Lâm chơi ăn gian, còn cố tính đẩy sang Kỳ Meo: “Meo thụ còn được nghe anh hát. Cậu ấy nghe tôi hát rồi, anh hát cho cậu ấy một bài đi.”

Cối xay gió hỏi Kỳ Meo: “ Kỳ Meo, thật không?”

Khương Tiểu Lạc rất thức thời về phe Cối xay gió, cậu không tiện nói cchuyện, vì vậy gõ chữ trên khung chat.

Kỳ Meo: Tôi rất muốn nghe Song Mộc Lâm hát

Hai đồng minh tốt bắt tay nhau có qua có lại.

Song Mộc Lâm bùng nộ, toàn bộ hỏa lực nhắm thẳng vào Khương Tiểu Lạc: “Meo thụ, mở mic nói chuyện!”

Kỳ Meo: Bên cạnh tôi có người, không tiện.

Sau đó, Song Mộc Lâm cười gian, “Ồ~ Hiểu rồi.”

Kỳ Meo: Các anh tiếp tục hát đi, tôi nghe.