Chương 13

Kiều Mộng Ly vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn thấy Mặc Vũ Thần bất động, cô lập tức cười ngượng nghịu: "Đúng rồi, tôi giúp anh lấy bát đũa."

Nhìn bóng lưng ai đó chạy vào bếp, miệng Mặc Vũ Thần hơi nhếch lên, khi nhìn thấy ba món mặn một món canh trên bàn, đôi lông mày nghiêm nghị của anh khẽ cau lại.

Ba món mặn một món canh cho một người? Người phụ nữ này có phải là một con lợn không?

Kiều Mộng Ly chạy ra khỏi bếp, đặt bát và đũa trước mặt Mặc Vũ Thần, sau đó quay lại chỗ ngồi, cúi đầu và tiếp tục ăn.

Đây là lần đầu tiên Kiều Mộng Ly cùng ngồi ăn tối với Mặc Vũ Thần, cô không dám ăn bao nhiêu tùy thích mà cẩn thận nhai chậm rãi, nữ tính nhất có thể.

Hai người không nói một lời nào, Kiều Mộng Ly cảm thấy rất xấu hổ, muốn tìm chuyện gì đó để nói cho đỡ ngượng ngùng, đôi mắt sáng ngời không ngừng đảo qua đảo lại. Suy nghĩ nửa ngày, Kiều Mộng Ly gắp một miếng cá, cho vào bát của Mặc Vũ Thần, nói: "Ừm... anh thử món cá hấp này đi."

Mặc Vũ Thần hơi giật mình, nhìn miếng cá trong bát, lòng anh chợt ấm áp lên, cảm giác thèm ăn trong nháy mắt tăng lên.

Đây chỉ là những món ăn bình thượng tự nấu, khác xa với đồ ăn ở khách sạn bên ngoài, nhưng trong lòng anh luôn có một cảm giác khó tả.

"Cô đã làm tất cả những món này?" Mặc Vũ Thần nghĩ rằng Kiều Mộng Ly có tính tiểu thư, và cô chắc chắn là người không biết làm việc nhà.

Nghe vậy, Kiều Mộng Ly vội vàng gật đầu: "Ừ, đều là tôi làm, nếm thử xem."

Mặc Vũ Thần cầm đũa định nếm thử miếng cá, nhưng khi nhìn thấy hành lá xắt nhỏ trên cá, anh hơi cau mày, tuy nhiên khi ngẩng đầu lên và thấy ai đó đang nhìn mình đầy mong đợi, anh đột nhiên không đành lòng khiến cô thất vọng.

Mặc Vũ Thần khó khăn gắp miếng cá lên, cho vào miệng và từ từ nhai với vẻ mặt bình tĩnh.

"Thế nào? Ăn có ngon không?" Kiều Mộng Ly không kiên nhẫn hỏi.

"Ừ, không tệ." Nó có vị rất ngon, nhưng Mặc Vũ Thần không thích hành lá cắt nhỏ.

"Ha ha." Nhận được lời khẳng định, Kiều Mộng Ly vẻ mặt hài lòng tiếp tục ăn.

Cô biết sự thừa nhận của Mặc Vũ Thần đã khiến cô đủ mặt mũi, dù sao cô cũng không ngờ người đàn ông vô cảm này lại đánh giá cao cô như vậy: "Nếu ngon thì cứ ăn thêm đi."

Mặc Vũ Thần chỉ liếc nhìn Kiều Mộng Ly mà không nói gì, và hai người đã kết thúc bữa ăn chung đầu tiên trong im lặng.

Khi Kiều Mộng Ly tắm rửa xong và đi xuống tầng uống nước, cô thực sự sốc khi thấy Mặc Vũ Thần vẫn còn ngồi trên ghế sofa.

"Anh... sao còn chưa đi?" Đã hơn mười giờ rồi, sao anh ta còn ở đây?

Nghe thấy điều này, Mặc Vũ Thần hơi bất ngờ, anh trả lời: "Đi ư? Đây là nhà của tôi."

"..."Kiều Mộng Ly không nói nên lời, cô biết đây là nhà của anh: "Nhưng chẳng phải anh không ở đây sao?"

Mặc Vũ Thần khịt mũi lạnh lùng, đột nhiên đứng dậy đi về phía Kiều Mộng Ly, cuối cùng dừng lại trước mặt cô: "Trước đây tôi không sống ở đây, nhưng..." Mặc Vũ Thần đột nhiên dừng lại. Anh dùng ngón tay thon dài nhéo cằm cô, hơi nghiêng người về phía trước, phả toàn bộ hơi thở nóng bỏng của mình lên mặt Kiều Mộng Ly.

Kiều Mộng Ly bị hành động đột ngột này làm cho hoảng sợ, cô khẩn trương nuốt khan, bắt đầu lúng túng nói: "Anh... anh, anh muốn làm gì?"

Mặc Vũ Thần nhìn vẻ mặt lo lắng của ai đó thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Cô mặc một chiếc váy ngủ không mấy hở hang, tóc vẫn còn ướt, trông thanh tú và rất gợi cảm.

Kiều Mộng Ly lo lắng lùi lại, nhưng Mặc Vũ Thần đã từng bước tiếp cận. Cho đến khi Kiều Mộng Ly bị ép xuống cầu thang, không còn cách nào khác là đành phải rút lui, anh mới đưa một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Kiều Mộng Ly, tay kia lại nhéo cằm cô.