Chương 2

Rất tốt!

Mặc Vũ Thần hài lòng gật đầu, sau đó gắp một miếng thịt cho vào bát của cô, cực kì ân cần: "Thấy tối nay em ăn không nhiều, em nên ăn nhiều hơn để tránh lại bị đói vào giữa đêm."

"Cảm ơn!" Kiều Mộng Ly mím môi, cười bất đắc dĩ, cô thực sự cảm kích cả tông ti họ hàng mười tám đời nhà anh, tối nay cô đã ăn nhiều hơn lợn rồi.

Kiều Mộng Ly thực sự rất tức giận, cô có ý muốn chặt người đàn ông này thành trăm mảnh rồi ném xuống biển cho cá mập ăn.

Nhưng đâu còn cách nào khác, để sống sót, cô phải chịu đựng, giống như miếng thịt trong cái bát đó, cô đành phải chịu đựng mà ăn.

Đúng vậy, chỉ cần kiên nhẫn thì sẽ ổn thôi, đợi có một ngày người đàn ông chết tiệt này nằm liệt giường, đến lúc đó cô báo thù cũng sẽ không muộn.

Một vị phu nhân nhà giàu khác ngồi cùng bàn nhìn họ, ghen tị nói: “Ông Mặc và bà Mặc yêu nhau thật đấy.”

"Ừ, tuổi trẻ thật tốt." Bà Dư đột nhiên thở dài, sau đó quay lại nhìn chồng mình nói: "Lão Dư, ông thấy Mặc tiên sinh đây ân cần với vợ như vây, có phải hay không cảm thấy ngài ấy rất giống với ông khi còn trẻ không?"

"Ồ? Ngài ấy trông giống tôi khi còn trẻ à?" Ông Dư ngạc nhiên vô thức liếc nhìn Mặc Vũ Thần.

Mặc Vũ Thần cùng lúc khẽ gật đầu với ông, vẻ mặt khiêm tốn.

"Đúng vậy, thoạt nhìn có vẻ là một người trẻ tuổi làm việc nghiêm túc và có tinh thần trách nhiệm" Lời nói của bà Dư phần nào chắc chắn đã ám chỉ ai sẽ giành được quyền hợp tác độc quyền với tập đoàn Dư thị trong năm năm tới, vẻ mặt của những người còn lại trên bàn trở nên cứng đờ.

Mặc Vũ Thần hơi ngước mắt lên và liếc nhìn mọi người ngồi đây, anh như vị vua trong mắt không khỏi cảm thấy khinh thường, trước khi đến, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để ký hợp đồng này bất kì lúc nào.

Mọi người trong ngành đều biết ông Dư nổi tiếng là kẻ cuồng vợ, chỉ cần vợ thích thì ông ta sẽ dùng đủ mọi cách để có được, nếu ông Dư trước đây còn do dự về năng lực của Mặc Vũ Thần, hiện tại mọi nghi ngờ đã được đánh tan nhờ lời nói của bà Dư.

Đối với ông Dư, đây không phải là sự thiếu quyết đoán, cũng không phải là sự nuông chiều thái quá.

Trong thế giới của ông Dư, chỉ có bốn từ: sủng vợ và khoe vợ. Vả lại đó vẫn là kiểu chiều chuộng không có bất kì quy tắc giới hạn nào.

Mặc Vũ Thần chậm rãi cầm ly rượu lên, tao nhã nhấp một ngụm, ý tứ sâu xa quay đầu nhìn vào người phụ nữ đang im lặng ăn uống, anh không khỏi nhếch lên khóe môi tà ác.

Vì sự hợp tác lần này, anh đã đặc biệt kết hôn, và người phụ nữ này dường như đã mang đến cho anh một chút may mắn...

Buổi tối trở về phòng, Kiều Mộng Ly tùy ý ném giày sang một bên, dang rộng hai chân nằm trên giường: "Mẹ kiếp, mệt chết mất thôi..."

"Anh Mặc, khi nào chúng ta mới có thể quay về? Nếu không lên bờ, tôi nghĩ mình sẽ phát điên mất." Nguyên nhân chính là vì cô mới tìm được việc làm, còn chưa bắt đầu đi trình diện, đã cùng “người nhà” đi nghỉ phép nên phải trì hoãn việc báo danh lại.

"..." Đáp lại phản ứng của cô là sự im lặng. Kiều Mộng Ly đột nhiên đứng dậy khỏi giường, bất mãn nhìn Mặc Vũ Thần, cô thực sự muốn cắt anh ta thành từng mảnh.

Cô chỉ xin nghỉ có năm ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu không quay về, công việc mới của cô sẽ không còn nữa.

Trong phòng mùi thuốc súng nồng nặc, nhưng Mặc Vũ Thần không quan tâm, anh chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn cô, đứng cạnh ghế sofa và từ từ cởϊ áσ sơ mi.

Anh cởi hết nút này đến nút khác, đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ còn đẹp hơn cả tay phụ nữ, động tác cởi nút chậm rãi tao nhã, Kiều Mộng Ly như bị mê hoặc, sao trông anh giống như đang chơi đàn vậy...

Không đúng! Kiều Mộng Ly nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, mở ra lần nữa, cô tức giận nói với người đàn ông đã phớt lờ mình: "Anh Mặc, khi nào tôi mới có thể quay về?" Cô thực sự rất tức giận, rất rất tức giận