Chương 37

Anh và Lạc Diệm gặp nhau năm sáu tuổi, anh gặp Lưu Doãn Hạo năm mười ba tuổi, ba người đã cùng nhau trải qua sinh tử, chưa từng có bí mật gì với nhau...

Mặc Vũ Thần đột nhiên cảm thấy có chút xúc động, anh cầm lon bia trong tay lên và chạm vào lon của Lưu Doãn Hạo: "Đây, uống đi."

Lợi dụng men say để xoa dịu nỗi buồn càng khiến anh thêm u sầu, Lưu Doãn Hạo nhấp một ngụm, đột nhiên cảm thấy bia vào miệng trở nên đắng chát, vẻ mặt nhất thời tối sầm: "Thần, đã có ai khiến cậu không thể buông tay được không?" Anh đột nhiên hỏi Mặc Vũ Thần.

Mặc Vũ Thần im lặng một lúc, rồi một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Là ai thì cậu biết mà." Hai người anh em thân thiết nhất của anh là Lưu Doãn Hạo và Lạc Diệm. Cả tuổi thơ của anh đều là bóng tối, từ nhỏ đến khi trưởng thành, anh đã phải đối mặt với những mặt đen tối nhất của con người. Anh không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra trước khi mình lên năm tuổi, anh chỉ biết rằng mình bị bệnh nặng và bị bọn buôn người bắt đi ngay sau khi tỉnh dậy, đó cũng là lúc anh bắt đầu một tuổi thơ đen tối không có ánh sáng.

Trong ký ức của anh, mọi chuyện bắt đầu từ chợ đen. Nếu nói anh mất trí nhớ, thì trong đầu anh luôn xuất hiện một cô bé... còn có một cậu bé, nhưng ký ức đã quá cũ, đã mờ mịt từ lâu. Nhưng điều kỳ lạ là anh vẫn nhớ tên mình là Mặc Vũ Thần, anh nhớ ngày sinh của mình và anh nhớ từ "Tinh Vũ"

Không... Nói chính xác thì anh nhớ đến vụ tai nạn xe hơi và cuối cùng bị rơi xuống biển, ngày xảy ra vụ tai nạn cũng là ngày sinh nhật của anh... anh còn nhìn thấy hình xăm trên cánh tay của người đàn ông đó trong vụ tai nạn ô tô, một hình xăm hình đầu lâu, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm bọn họ, và anh không còn nhớ gì khác.

Có lẽ, đây chỉ là một giấc mơ, chỉ là một cơn ác mộng đã hành hạ anh nhiều năm, khiến anh không còn phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực.

Vẻ mặt của Mặc Vũ Thần đột nhiên tối đi rất nhiều, anh siết chặt lon bia trong tay khiến no lập tức biến dạng, toàn thân anh toát ra một luồng khí nguy hiểm. Anh thà mình không nhớ gì, nhưng anh lại nhớ đến những cảnh tượng đẫm máu này, dày vò thần kinh anh hàng đêm. Anh thà rằng đây chỉ là giấc mơ, nhưng giấc mơ này quá chân thực và đọng lại trong tâm trí anh mối ngày.

Một nơi khác trên núi đang rất sôi động, tiếng cười rộn ràng của đám đông thỉnh thoảng phá vỡ sự yên tĩnh của bầu trời đêm, nhưng Mặc Vũ Thần dường như cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, như thể anh và bọn họ không có chút liên quan gì đến nhau.

Phía sau, một luồng ánh sáng quét về phía bọn họ, cơ hồ là theo bản năng, hai người đồng thời giơ tay lên chặn luồng sáng chói mắt đó.

"Ai vậy? Muốn tìm chút bình yên cũng thật khó." Lưu Doãn Hạo phàn nàn.

"Quên đi, uống chai này xong chúng ta nên rời đi." Lưu Doãn Hạo mơ hồ liếc nhìn Mặc Vũ Thần, anh luôn cảm thấy cậu ấy có gì đó kỳ lạ, nhưng anh không thể giải thích được.

Mặc Vũ Thần nhướn mày: "Thật sao?"

"Đúng vậy." Lưu Doãn Hạo khẳng định nói, anh luôn cảm thấy Mặc Vũ Thần có chút không đúng.

"Mấy hôm trước tôi đã đi biển, hôm nay mới về."

"Tôi biết, nhưng gần đây cậu hành động rất kỳ lạ. Cậu luôn nói về việc về nhà." Trong ký ức của Lưu Doãn Hạo, Mặc Vũ Thần luôn khó chịu khi nói đến điều này.

Mặc Vũ Thần chỉ mỉm cười và không nói gì, nhìn bầu trời đêm tối tăm, khuôn mặt trong trẻo đó đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh...

Đêm đó, Kiều Mộng Ly rất xấu hổ, cô mặc váy cưới màu trắng, lang thang trên con đường tối tăm, Dương Vĩ lúc đó cũng giật mình tưởng mình đã nhìn thấy ma.

Sau đó, xe của anh suýt chút đã tông vào cô.