Chương 5: Mưa Thiên Thạch

Hình Mặc thu khối phỉ thúy phù dung chủng dương lục có giá trị không nhỏ vào không gian của mình. Sau đó bảo nhóm người ông Cao tiếp tục giải thạch.

Ông Cao nhanh chóng ôm một khối mao liêu có vỏ ngoài hoàng sa lên, vỏ ngoài của loại mao liêu này dày hơn các loại mao lieu bình thường khác, từ vỏ ngoài có thể thấy màu xanh biếc mơ hồ, thể hiện màu xanh biếc bên trong càng tốt hơn, có khả năng ra phỉ thúy cao cấp rất lớn.

Biểu hiện bên ngoài của khối mao liêu này rất giống với mao liêu loại rất tốt nhưng sau khi lật nó lên có thể thấy được một mảng nấm màu đen lớn, loại nấm đen này là kết tinh tạp chất trong khoáng vật, bình thường có sức xuyên thấu rất mạnh làm hỏng chất lượng của ngọc.

Nhưng có câu nói đen đi theo xanh, hay nói cách khác nấm đen sinh trưởng theo phỉ thúy, vì vậy bất kể là từ vỏ ngoài hay là từ nấm đen đều rất có khả năng ra lục.

Hiện tại việc cần thiết là xem thử nấm đen có tiến vào trong phá hỏng phỉ thúy bên trong hay không.

Cho nên ông Cao bảo Lý Quân cắt dọc theo nấm đen, dùng phương thức trực quan nhất để Xem rõ tình huống bên trong mao liêu.

Lý Quân cắt thêm vài dao nữa, vừa nhanh vừa chuẩn dọc theo nấm đen. Cửa sổ được mở nhanh chóng hiện lên màu xanh nhạt, sau khi hắt nước lên thì càng có thể nhìn rõ hơn.

“Ra lục, ra lục rồi!” Những người chung quanh vui vẻ reo lên.

Xem ra thời gian hình thành nấm đen có vẻ không lâu, vì vậy không có phá hỏng phỉ thúy bên trong, nên sau khi giải xong khối phỉ thúy này khả năng có thể thu được phỉ thúy có khối lượng lớn hơn mong muốn ban đầu.

Việc liên tục đổ trướng hai khối phỉ thúy khó xác định ngay trước mặt ông chủ mới có thể Xem là rất tốt.

Trên mặt những đổ thạch sư khác cũng hiện lên vẻ kích động, vội vàng nói với Lý Quân: “ Đổi dao mài! Tiếp tục mài!”

Chỉ một dao mà đã cắt ra lục như vậy thiết kế tiếp nhất định phải dùng dao mài mài một cách cẩn thận mới có thể giữ lại được khối phỉ thúy với độ hoàn hảo lớn nhất.

Mọi người phấn khởi chờ đợi khối phỉ thúy thứ hai xuất hiện, đột nhiên có một tiếng vang giống như tiếng nổ từ trên không trung truyền đến.

Mọi người vội vàng ngẩng đầu lên Xem, thì thấy một vệt sáng cắt ngang qua bầu trời đêm, bay xuống mặt đất với tốc độ cực nhanh.

Thoạt nhìn thì có vẻ giống như sao băng thường gặp trong vũ trụ, sao băng còn nhỏ hơn cả viên đá sỏi bình thường nên trong quá trình rơi xuống sẽ bị l*иg phòng hộ bên ngoài tinh cầu ngăn cản, vì vậy sẽ không gây bất kỳ tổn thương nào đối với tinh cầu.

Tiếng nổ vừa rồi nghe được có thể là do sao băng có kích thước hơi lớn một chút va chạm phải l*иg phòng hộ của tinh cầu trong

Vì vậy mọi người cũng không quan tâm tới việc này nữa, lại tiếp tục vui vẻ vây Xem giải thạch.

Nhưng sau khi tiếng nổ thứ hai, thứ ba vang lên, mọi người mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Lúc này bọn họ ngẫng đầu lên nhìn một lần nữa thì thấy có vô số quả cầu lửa rơi xuống tinh cầu Kurta.

“Rầm...Rầm...Rầm.” Những quả cầu lửa kia rơi xuống đυ.ng phải l*иg phòng hộ trong suốt liên tục gây ra những tiếng vang đinh tai nhức óc chống

Số lượng cầu lửa quá nhiều, mọi người có thể nhìn thấy có thứ vô hình gì đó ở trên bầu trời đêm bắt đầu vặn vẹo một cách rõ ràng.

Một khối đá lớn bốc cháy hừng hực va đập thật mạnh vào mặt đất cách đó không xa, tạo nên một cái hố rất lớn. Mọi người bắt đầu cảm nhận được sự chấn động của mặt đất, trong lòng không khỏi sinh ra hoảng sợ.

“Đây không phải là sao băng! Đây là thiên thạch! Là mưa thiên thạch quy mô lớn! L*иg phòng hộ sẽ không chống đỡ nổi!” không biết là người nào hét lớn, trong giọng nói mang theo sự hoảng sợ rất rõ ràng.



Mưa thiên thạch ở địa cầu cổ đại hết sức hiếm thấy, nhưng ở thời đại tinh tế thì thuộc loại thiên tai hết sức thường gặp. Mưa thiên thạch được sinh ra sau khi các tiểu hành tinh va chạm nhau, những mảnh vỡ có lớn có nhỏ, dưới sức hút vũ trụ bay lung tung, một khi va phải những hành tinh có người sinh sống rất có thể sẽ gây nên tai họa lớn.

Vì vậy đế quốc sẽ có những chuyên viên và các trang thiết bị đặc biệt phụ trách theo dõi các thiên tai có thể gây ảnh hưởng đến các tinh cầu của đế quốc, ví dụ như mưa thiên thạch và bão từ trường.

Từ lúc thiên thạch hình thành cho đến lúc bốc cháy cần thời gian, nên trung tâm giám sát sẽ có thời gian để theo dõi và dự báo thiên thạch sẽ ảnh hưởng đến hành tinh nào sau đó phát cảnh báo, nhưng không hiểu tại sao mãi cho đến khi mưa thiên thạch va chạm với l*иg phòng hộ của tinh cầu Kurta thì vẫn không nhận được bất kỳ cảnh báo nào từ trung tâm giám sát.

Tinh cầu Kurta có tổng cộng hơn hai trăm thợ mỏ, hôm nay gần như tất cả đều tụ tập ở đây Xem giải thạch nên sau khi nghe thấy tiếng la hét hoảng sợ, trong nháy mắt sân giải thạch lập tức rối loạn.

Tiếng thét chói tai, tiếng chửi mắng tức giận, tiếng cầu cứu vang lên không dứt, một đám người chạy trốn giống như ruồi nhặng mất đầu, có người chạy sang bên trái, có người chạy sang bên phải sau đó đυ.ng vào nhau té ngã trên mặt đất.

Do ma sát với không khí nên nhiệt độ bên ngoài của thiên thạch có thể đạt đến 3000 độ, hơn nữa khi va chạm với khí quyển sẽ sinh ra lực nén cho nên khi thiên thạch va chạm với mặt đất sẽ gây nên vụ nổ thứ hai. Mảnh vỡ bắn ra bốn phía rất nhanh đã có người bị thương.

Nhìn thấy tình huống càng ngày càng hỗn loạn, Hình Mặc đứng ở trên máy giải thạch hô lớn: “Đừng hoảng loạn! Đừng hoảng loạn! Chạy tới mỏ quặng!”

Dù sao Hình Mặc cũng là học sinh rất tốt nghiệp loại ưu của trường quân đội đế quốc, nên bất kể là khả năng phản ứng hay là hành động đều vượt xa người thường.

“Tới mỏ quặng! Tất cả nhanh chóng chạy tới mỏ quặng!” Hình Mặc vừa hét lớn vừa mở quang não phát tín hiệu cầu cứu, mỗi tinh vực đều có hạm đội tuần tra bảo vệ an toàn của đế quốc, sau khi hạm đội tuần tra nhận được tín hiệu sẽ lập tức tới cứu viện nên việc cấp bách mà bọn họ cần phải làm là tìm nơi trú ẩn à toàn.

Mỏ quặng đều nằm ở dưới đất, Hình Mặc biết cha về để tránh xảy ra việc sụp mỏ quặng nên đã ra lệnh khi đào mỏ phải đồng thời tiến hành gia cố đường hầm. Bên trên đầu tất cả các đường hầm trong mỏ đều có xà ngang bằng thép chống đỡ, có lẽ bên trên mỏ quặng sẽ bị sụp sau khi mưa thiên thạch va chạm nhưng bên dưới có thể chịu đựng được. Bọn họ chỉ cần trốn xuống bên dưới thì sẽ an toàn.

Mọi người giống như tìm được người đứng đầu, dưới sự chỉ huy của Hình Mặc nhanh chóng chạy trốn nhưng tuổi tác của đám người cố vấn giải thạch đã lớn, tay chân cũng không còn được linh hoạt nên tốc độ chạy trốn không thể nhanh bằng đám thợ mỏ trẻ khỏe lên Hình Mặc liền im lặng bọc hậu che chở cho bọn họ rút lui về phía mỏ quặng.

“Ông Lý, ông đi trước đi.” Bởi vì Lâm Lạc là đời sau của người cải tạo sơ cấp, trong cơ thể có gen của loài thú cho nên không chỉ có sức khỏe hơn người bình thường, mà các giác quan khác ngoại trừ thị giác đều nhạy bén hơn người bình thường.

Trong lúc hỗn loạn, cậu nghe thấy tiếng kêu rên của Tôn Hoành, bởi vì trong trường giải thạch rất sáng cho nên rất nhanh cậu đã thấy được bóng dáng của Tôn Hoành, Tôn Hoành bị mảnh vỡ của vụ nổ làm bị thương bắp chân nên ngã nhào trên mặt đất, thấy những người chung quanh vội vàng chạy trốn không có ai đưa tay đỡ anh ta dậy.

Tôn Hoành là người bạn tốt nhất của Lâm Lạc ở khu khai thác mỏ, cho nên cậu không thể nào bỏ anh ta lại được, vì vậy Lâm Lạc dứt khoát chạy ngược hướng với đám người.

Sức khỏe của Lâm Lạc hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài gầy yếu cũng của cậu, điều đó lúc này lại càng được thể hiện một cách rõ ràng.

Cậu nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tôn Hoành, khoát tay anh ta lên vai mình, sau đó dễ dàng nâng người có hình thể lớn gấp hai mình lên chạy nhanh về phía mỏ quặng.

Mặt đất rung động, đất đá bay tứ tung, khói bụi mù mịt gây khó khăn cho việc rút lui của mọi người. Nếu không phải phần lớn những người ở đây đều là thợ mỏ của khu khai thác mỏ, vô cùng quen thuộc với địa hình mỏ quặng thì sợ rằng tình huống sẽ không lạc quan như vậy.

Sau khi mọi người tiến vào mỏ quặng thì mới cảm thấy có chút an toàn, nên dần dần bình tĩnh lại , vì vậy khi thấy Lâm Lạc đỡ Tôn Hoành thì ngay lập tức tới giúp một tay.

Lúc này phần lớn mọi người đều đã vào trong mỏ quặng nhưng vẫn có một ít người bị mắc kẹt ở bên ngoài.

Lâm Lạc nghe thấy tiếng kêu cứu của những người đó, cậu cắn răng xông ra bên ngoài một lần nữa mà lúc này cũng có một người xông ra bên ngoài giống như cậu, đó chính là Hình Mặc.

Bất kể là học sinh của trường quân đội đế quốc hay là chủ nhân của tinh cầu Kurta thì Hình Mặc đều không thể đùn đẩy trách nhiệm được.



hai người nhanh chóng liếc nhìn nhau, sau đó ăn ý xuyên qua khói bụi mang người bị thương trở về.

Sau khi Hình Mặc mang người bị thương cuối cùng trở về thì mặt đất đột nhiên chấn động dữ dội, người bị thương mà Hình Mặc đang đỡ ngã lăn quay trên mặt đất sau đó Hình Mặc cũng bị hắn kéo ngã xuống .

Trong lúc Hình Mặc cố gắng đứng dậy thì có một cánh tay nhỏ gầy nhưng có lực túm được, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của Lâm Lạc...

“Đi mau!” Lâm Lạc dùng sức lôi Hình Mặc đứng dậy sau đó cùng anh dìu người bị thương đi vào trong mỏ quặng.

Nhưng bên trong mỏ quặng cũng không an toàn, ở bên ngoài mưa thiên thạch vẫn đang tiếp tục phía bên trên mỏ quặng liên tục có đất đá rơi xuống, khung thép gia cố cũng bắt đầu lung lay.

“Đi xuống! Tất cả di chuyển xuống phía bên dưới!”

Đám người tiếp tục rút lui xuống phía dưới mỏ quặng, bên trong đường hầm hết sức tối tăm, chỉ có thể dựa vào ánh sáng phát ra từ quang não.

Tình huống như vậy rất khó khăn đối với người có khiếm khuyết về thị giác như Lâm Lạc, cậu bước đi hết sức khó khăn, gần như phải bám vào vách tường nhưng vì mặt đất khôngbằngphẳng, khiến cậu lảo đảo, nhiều lần thiếu chút nữa ngã nhào.

“Cậu không sao chứ?” Hình Mặc phát hiện ra sự bất thường của Lâm Lạc lên đưa tay đỡ cậu.

“Đôi mắt của tôi có chút vấn đề, bên trong mỏ quặng quá tối, tôi không thể nhìn thấy rõ.”

Hình Mặc nghe thấy vậy, trên khuôn mặt không chút thay đổi của anh xuất hiện sự xao động, anh im lặng đỡ lấy cánh tay của thiếu niên, dìu cậu đi xuống dưới.

“Cảm ơn.” Lâm Lạc cười với Hình Mặc.

Gò má của thiếu niên lấm bẩn, toàn thân cũng dính đầy bụi bẩn nhưng không biết vì sao Hình Mặc lại cảm thấy nụ cười của cậu rất dễ nhìn.

Bởi vì nhiều người cộng thêm trong đường hầm quá tối nên tốc độ di chuyển của mọi người tương đối chậm chạp.

Trong lúc bất chợt đỉnh của đường hầm bị một khối thiên thạch va đập phải, trong lúc đó Hình Mặc lập tức ôm thiếu niên vào trong ngực để bảo vệ như bản năng.

hai người bị hất văng ra ngoài, Lâm Lạc ngã lên trên người Hình Mặc, đè Hình Mặc ở phía dưới.

“Xin lỗi...” Lâm Lạc vội vàng đứng dậy nhưng lúc này cậu nghe được tiếng nổ. Thiên thạch nổ tung. Đầu óc Lâm Lạc trống rỗng, ngay lập tức quay người lại đèn lên Hình Mặc đang muốn đứng dậy.

Sau khi tiếng nổ kết thúc, Lâm Lạc cảm thấy đau nhức không nói nên lời.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Lạc: thân thể của ta tàn nhưng chí ta kiên.

Hình Mặc: ta càng ép càng mạnh.

Tác giả: hai ngươi quả nhiên là một đôi trời sinh!