Chương 33: Đều Là Người Vô Tình

- Cậu ta nhất định là cổ võ Tông sư, chuyện này tuyệt đôi sẽ không sai.

Thiết Lực cực kỳ chắc chắc.

- Ừm, là tổ trưởng, vâng, tôi biết.

Cuộc nói chuyện kéo dài hơn mười phúy, lúc này Thiết Lực mới cúp điện thoại.

- Thiết đại ca, tổ trưởng nói như thế nào?

Linh Lung ngồi ở bên giường.

- Tổ trưởng bảo chúng ta không nên khinh cử vọng động, ông ấy đang mang theo thành viên trong tổ tới thành phố Giang Nam rồi.

Thiết Lực phức tạp nói.

Nghe được lời Thiết Lực nói, đôi mắt Linh Lung sáng lên, nói:

- Vậy thì tốt rồi, chỉ cần tổ trưởng đến thành phố Giang Nam, cái tên kia nhất định không chạy thoát được.

- Ai! Chỉ sợ tổ trưởng cũng không phải vì bắt tên đó mà đến.

Thiết Lực tự nhiên thở dài.

Thấy biểu tình phức tạp của Thiết Lực, khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Lung chợt ngẩn ra, trong mắt lại đầy sự kinh nghi, giống như nghĩ đến cái gì đó.

- Lẽ nào... Lẽ nào tổ trưởng muốn nhận cậu ta vào Vũ An Ti?

Linh Lung hoảng sợ đặt câu hỏi.

- Đây chính là cổ võ tông sư, nếu như đổi thành tôi là tổ trưởng, chỉ sợ cũng muốn có cách nghĩ này.

Thiết Lực cười khổ nói.



- Sẽ không phải như vậy chứ?

Nghe Thiết Lực chứng thực, khuôn mặt Linh Lung tức thì sầu khổ xuống, nói:

- Nếu như đưa tên đó vào Vũ An Ti, chẳng phải là chúng ta đây đồng đội sẽ trở thành cùng tên đó?

- Đồng đội?

Thiết Lực tự giễu cười nói:

- Linh Lung, cô nghĩ nhiều rồi, không nói, chỉ bằng hắn thân là cổ võ tông sư, kém cỏi nhất cũng là cấp bậc tổ trưởng, làm không cẩn thận cô và tôi còn phải nghe mệnh lệnh của cậu ta mà làm việc đây.

Thiết Lực nói xong, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Diệp Hiên, nhớ tới thủ đoạn đáng sợ của đối phương, đáy lòng càng phát lạnh.

Liên tục mấy ngày trôi qua, toàn bộ thành phố Giang Nam bình tĩnh đến dị thường, cứ như bình thường côn đồ ở bên đường đều không thấy được mấy tên, mà Lý gia huỷ diệt và Vũ Quân chết, hai chuyện lớn này cũng để cho cảnh sát Giang Nam đè xuống.

Không khác, cấp trên Vũ An Ti truyền đạt mệnh lệnh, hai chuyện này toàn quyền do Vũ An Ti phụ trách, cũng để cho cảnh sát Giang Nam và Huyền Kính Ti không cần lại tiếp tục điều tra xuống.

Dính đến con vật khổng lồ Vũ An Ti này, cảnh sát Giang Nam tự nhiên không dám nhiều lời, hắn cũng vui vẻ yên tĩnh qua mấy ngày.

Diệp Hiên, mấy ngày này rất vừa ý, mỗi ngày ở nhà trồng hoa, chăm thuốc, bình thường xem chút tin tức về văn hiến cổ đại, chờ đứa em gái nhỏ và Diệp mẫu về nhà, người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn bữa cơm tối, cái cuộc sống an lành này cũng để cho hắn cảm thấy quý trọng gấp bội.

Trong nhà đi vào quỹ đạo, tất cả đều phát triển ở phương hướng tốt, đây cũng là điều Diệp Hiên muốn thấy.

Chỉ là, từ lúc Diệp Linh Nhi phát hiện Diệp Hiên đi đến chỗ hẹn với Vũ Quân, trong ngày không chỉ có bình yên trở về, hơn nữa Bắc Xuyên bang sẽ không tìm Diệp Hiên gây phiền phức, Diệp Linh Nhi đã phát hiện người anh này của mình tuyệt đối không là người bình thường.

Mỗi ngày tan học trở về đều muốn quấn lấy Diệp Hiên, muốn dò xét rõ ràng rốt cuộc Diệp Hiên đang có bí mật gì.

- Anh, anh nói mau, có phải anh biết võ công hay không, chính là cái loại võ nghệ cao cường kia, còn có thể dùng nội lực đả thương người khác?

Sáng sớm, Diệp Hiên đang ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà xanh trong chén, Diệp Linh Nhi đi ra từ phòng mình, trực tiếp đưa hai cánh tay ôm lấy cổ Diệp Hiên, làm nũng với Diệp Hiên.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò của Diệp Linh Nhi, Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, liên tục mấy ngày trôi qua, mỗi ngày con nhóc này đến trường đều muốn hỏi một chút, điều này cũng làm cho Diệp Hiên có chút không làm sao được.



- Được rồi, đi học nhanh kẻo trễ, nếu em không đi, thật sự sẽ trễ giờ mất.

Diệp Hiên xoa xoa búi tóc của em gái.

- Thôi đi, không nói là xong.

Diệp Linh Nhi bĩu môi, cầm túi sách lên rồi nhanh đi đi ra cửa, nhưng đi chưa được mấy bước lại chợt quay đầu về phía Diệp Hiên, nói:

- Anh, anh còn không có bạn gái sao? Em có thể giới thiệu với anh, đó là một đại mỹ nữ dạy văn, tuyệt đối không kém hơn Hạ Thanh Trúc, em thấy không bằng chúng ta cùng nhau đến trường, đến lúc....

Nghe thấy Diệp Linh Nhi nói, Diệp Hiên bỗng nhiên ngẩn ra, trong đầu lại chợt hiện lên một hình ảnh của ai đó, chẳng qua trong lúc chớp mắt cũng nhanh chóng tan biến, chỉ là đôi mắt Diệp Hiên khá phức tạp, hiển nhiên trong lòng đã bắt đầu một ít xao động.

Diệp Linh Nhi giống như biết tự mình đã nói sai, tinh thần cũng là nhéo lên một cái, chặn lại nói:

- Anh, em không cố ý, sau này em không đề cập tới nữa.

- Được rồi, đi học đi.

Diệp Hiên phất tay một cái, tiếp tục quan sát cổ tịch trong tay, mà Diệp Linh Nhi thì lại nhìn anh trai đang rất bình tĩnh, đáy lòng tự nhiên thở dài, chỉ có thể nhanh chóng đi ra khỏi nhà chạy đến trường.

Sau khi đứa em gái nhỏ rời đi, Diệp Hiên cũng liền thả quyển sách cổ xuống, hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn vị trí kinh đô, đôi mắt hơi lộ ra thâm thúy, ký ức lâu đời hiện lên từng người ở trong đầu.

- Diệp Hiên, em chờ anh tới cưới em.

Long lanh răng trắng, trong trẻo lạnh lùng khϊếp người, thời khắc nhìn quanh mỉm cười, tựa như núi tuyết đều muốn tan ra, giống như thế gian đều muốn vì nụ cười của cô mà say mê.

- Diệp Hiên, cậu chẳng qua chỉ là kẻ bị Diệp gia vứt bỏ, làm sao có thể xứng với con gái của tôi, từ hôm nay về sau không cho phép cậu liên hệ với con gái tôi, nếu tôi phát hiện được thì đừng trách tôi không khách khí với cậu.

Đây là những gì cha cô đã nói.

- Cô ấy là một tiểu thư cao quý, mày là ai?

Đại công tử Diệp gia liên tục cười lạnh.