Chương 96: Thật ra, từ nhỏ tôi bị nhân cách phân liệt

"Hỗn đản! ! ! Không phải ngươi làm! ! Ngược lại, Ngươi giải thích cho ta, chẳng lẽ những thẻ bài Clow này là người trúng sổ xố mà có! ?

Ban đêm, phía trên phế tích, Linh tức giận gầm thét với Phương Nhiên, kẻ đang bị nhấc lên như con sóc!

Sau đó trong cự thủ bằng niệm lực, Phương Nhiên bị quăng thất điên bát đảo, hắn che ngực khóc lóc giống như tiểu tức phụ bị cưỡng X.

Móa!

Cho nên nói, vì sao thẻ bài Clow trong sáng tạo chi thư chỉ sử dụng được một lần duy nhất, để lại những lá bài trống không! ! !

"Ách... Nếu tôi nói... tôi thật sự trúng sổ xố..."

Từ giữa kẽ tay, Phương Nhiên lộ ra ánh mắt thận trọng liếc về phía Linh, hắn thử đáp.

"Ừm. ! ?"

Sau đó khi thấy bộ dáng sắp bùng nổ của Linh, hắn lập tức đổi giọng. "Thật xin lỗi, tôi không nói."

"Trở về ta sẽ thu thập ngươi!!!"

Linh xù lông nghiến răng, đôi mắt phía dưới mái tóc màu vàng nhạt hung tợn trừng mắt con hàng này!

Nàng cứ thế giơ hắn lên như vậy, nhảy lên thật cao!

Một đường tăng tốc, cự thụ bằng niệm lực giơ lên Phương Nhiên.

Linh nhảy vọt giữa những tòa nhà, trở về phía nhà trọ.

"A!!! Không! ! Muốn!! A! ! !"

Đầu to hướng xuống.

Chứng sợ độ cao phát tác, Phương Nhiên lập tức phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Mà trong con hẻm nhỏ cách hai người không xa, thanh niên vốn dĩ định xuất thủ, hoảng sợ nhìn một bóng người yểu điệu xuất hiện từ không gian bên cạnh, bóng người mơ hồ không rõ, hắn lại không thể động đậy. "A”, như đã có một con rối tốt nhất, người coi như là môi giới tốt để ta triệu hồi còn rồi."

"Quỳ xuống! ! !"

Trên ghế xoay trước bàn học, Linh ôm ngực nhếch chân lên, lạnh lùng quát về phía Phương Nhiên.

Phương Nhiên lập tức đàng hoàng ngồi trên giường, bày ra dáng vẻ trung thực nhận lầm, nhưng ánh mắt luôn luôn nhịn không được, thỉnh thoảng nhìn về phía Linh.

Liếc trộm một chút, oa, mặt thật là tinh xảo!

Một lát sau.

Liếc trộm tóc màu vàng nhạt nha!

Lại qua mấy giây.

Lại nhìn một chút, "Sạc dự phòng hiện tại xem thật kỹ, thật xinh đẹp ài.

Cấp tốc cúi đầu, sau đó lại nhịn không được liếc trộm.

Váy gothic, tay áo dài, thật xinh đẹp.

Sau cùng nhìn một chút!

Lộ... Lộ ra bả vai ài....

Mỗi một lần đều là nhìn bốn phía, sau đó len lén liếc Linh một chút, sau cùng cấp tốc cúi đầu, làm bộ bản thân không làm gì, thật tình không biết khuôn mặt đỏ bừng đã bán rẻ hắn. Khóe miệng của Linh co giật, nàng nhìn con hàng chết nhát này một mực liếc nhìn mình, không đành lòng nhìn thẳng, đành nhắm nghiền hai mắt, thở dài.

Không cứu nổi, tên điểu ti này tiếp tục như thế, làm sao có thể tìm được bạn gái chứ?

"Nói đi! Chuyện gì đã xảy ra! ?"

Lại lên tiếng, sau đó hung hăn tiếp cận Phương Nhiên đang ngồi trên giường.

"Ách..ừm...cái kia. Ài thẻ bài..."

Phương Nhiên lập tức xấu hổ giống như một tiểu nữ sinh, nắm lấy góc áo của mình bắt đầu vặn vẹo. Sau đó, Phương Nhiên nhìn Linh, nghiêng đầu dùng nắm tay gõ vào đầu mình, rồi le lưỡi, nháy mắt phải giống như nhật vật nữ trong anime.

"Ai này!" Hắn làm bộ phát ra âm thanh đặc biệt đáng yêu, ý đồ dùng manh vượt qua cửa này.

Sau đó... Ba! !

"A! A!! Mũi! Mũi của tôi! !"

Linh cắn răng, tức giận đến run rẩy, lần này ra tay phá lệ hung ác, niệm lực thu hồi bản thể của mình, mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều như

thể đang ngăn chặn lửa giận.

"Hỗn đản! Ngươi nghiêm túc một chút cho ta!"

"Ài, thật ra cái này nói rất dài dòng..."

Phương Nhiên (với cái mũi đỏ chót) thật vất vả trì hoãn, đành lên tiếng bằng giọng xa xăm.

"Vậy liền kể từ đầu đi!"

Linh suýt chút nữa bóp nát bản thể trong tay, gần xanh nổi lên!

"Cô không biết, ba người huynh đệ chúng tôi là trả qua ức hϊếp tàn ác cỡ nào!"

Nghe Linh xong, Phương Nhiên lập tức tỏ ra vẻ ủy khuất, vỗ ván giường của mình, giống như hài tử tìm được gia trưởng của mình khóc lóc kể lể. Trong lúc đó, hắn lại liếc trộm tất chân màu đen của Linh một chút. "Hơn 50 con cương thi đó! Một con cấp C! Tất đều xông về

ba người chúng tôi!"

Phương Nhiên tỏ vẻ nghiêm túc, khoa tay múa chân sinh động như thật, mô tả cảnh tưởng lúc đó, không cần miêu tả rõ ràng nhưng cần

bầu không khí đúng chỗ. "Sau đó ba người chúng tôi liền chạy! Cuối cùng, nguy cấp nhất trước mắt, ba người chúng tôi trong tuyệt cảnh

đã thức tỉnh tiềm lực của mình!"

Phương Nhiên vỗ giường, đáng tiếc giường quá mềm, không đạt được hiệu quả tán dương, hắn quát lớn "Sau đó thành công chạy trốn!"

"Cho nên, những lá bài trống không này đoán chừng đều do lúc ấy tôi thỏa mãn điều kiện mà lâm thời thức tỉnh, sau đó lại vì điều kiện

không đủ, chỉ còn thẻ bài trống không."

Sau khi nói xong, Phương Nhiên hài lòng gật đầu, hắn cảm thấy mình cũng sắp sửa tin là thật Linh nhếch hai chân lên, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt siêu cấp lãnh đạm nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Chế xong chưa?"

"Chế. Khục, kể xong." Phương Nhiên họ một cái, chột dạ nói.

"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin chuyện này của ngươi à?"

"Ách... Tôi nói đều là..."

"Đủ rồi!"

Linh rốt cục nhịn không được, lười nhát cãi cọ với con hàng chết nhát này, Phương Nhiên chỉ cảm thấy hoa mắt, mỹ thiếu nữ tóc vàng

nhạt đã xuất hiện ở trước mặt của hắn, nhấc cổ áo của hắn lên, giống như Nữ Vương, nàng cúi đầu xuốg nhìn hắn, nhàn nhạt lên tiếng:

"Đừng có giả ngu với ta, đây không phải là bộ dáng lúc đầu của ngươi đi, ngươi đêm hôm đó đâu?"

Lời nói bình tĩnh rõ ràng, một cỗ cảm giác áp bách của cường giả cấp A tràn ra. Sau đó Linh thấy...

Mặt của Phương Nhiên từ từ đỏ lên, hắn xoay mặt sang một bên.

Thật, trong nháy mắt đó, Linh hoang đường nhìn hắn, cảm thấy chính mình quá lo lắng.

Ngươi nha, đến cùng người sống hai mươi năm có bao nhiêu thê thảm!

Đối mặt với phái nữ cũng không dám!!

Linh nhìn vẻ mặt thẹn thùng muốn chết của Phương Nhiên, cảm giác tam quan vỡ vụn.

Không, đây không phải là tên chết nhát mà ta biết.

Ài, lại nói mỗi lần con hàng này gặp phái nữ, xác thực...

Khóe miệng của Linh co giật khi nàng nhớ tới bộ dáng hoảng sợ muốn chết của con hàng không có tiền đồ này khi trông thấy Hạ Yêu

trong phòng thay quần áo. Nhưng Linh chẳng những không thối lui, còn dự định ngày một thậm tệ hơn. Nàng đẩy ngã Phương Nhiên

một cái, bóp lấy cổ của hắn, hung tợn lên tiếng: "Hôm nay không thành thật bàn giao chuyện gì xảy ra, người đừng nghĩ đi ngủ!"

Phương Nhiên, hai mươi tuổi, tội phạm truy nã đang lẩn trốn, không hút thuốc lá, không uống rượu, không chơi gay, xử nam, thời gian độc thân tương đương tuổi tác, anh văn cấp bốn thi ba lần chưa qua, hôm trước bị bạn nam biểu đạt hảo cảm, hơn nửa năm trước mất tiền ba lần (hiện tại bốn lần), ngồi lố trạm sáu lần, bị kẹp tóc bảy lần.

Nhân sinh lần thứ nhất bị đẩy ngã.

Mặc dù bị sạc dự phòng của mình...nhưng nhân gia hiện tại là một muội tử siêu cấp xinh đẹp, có mái tóc và đôi mắt màu vàng nhạt!

Cho nên, đang quỳ trên giường bị đẩy ngã, Phương Nhiên liều mạng giãy dụa!

Xong, chết rồi, chết rồi.

Phương Nhiên liều mạng lắc lắc giống như con sâu róm, trong lòng điên cuồng nghĩ biện pháp!

Bộ dáng này của Nữ Vương đại nhân, hôm nay nếu ta không đưa ra giải thích, có thể muốn quỳ...

Mặc dù bây giờ đã phải quỳ.

"Mở miệng đi, giải thích, ta nhớ bộ dáng kia của ngươi không phải rất bình tĩnh, rất nhiệt huyết sao?"

Váy gothic, tay áo dài rộng lớn lộ ra bả vai, tất chân màu đen, đôi mắt và mái tóc màu vàng nhạt, thời khắc này, toàn thân trên dưới của

Linh đều đúng là lực áp bách loại điều ti giống như Phương Nhiên, một tay của nàng nhẹ nhõm chế trụ Phương Nhiên đang vặn vẹo.

"Lúc cứu nữ hài tử xế chiều hôm nay, ngươi" giằng co lính đánh thuê đi đâu rồi?"

Móa, cô không đề cập tới, ta cũng sắp quên béng hôm nay ta còn đυ.ng phải phân tử khủng bố!

Phương Nhiên lệ rơi đầy mặt, thật, năm ngày trong tuần này là năm ngày đặc sắc nhất trong đời của hắn. Hôm nay lại là ngày đặc sắc

nhất trong năm ngày. Đặc sắc đến nổi sau khi chơi đến trái tim của mình không còn, hắn suýt nữa quên loại việc nhỏ" như mình còn đυ.ng phải phần tử khủng bố này!

Vì hắn bị Linh bóp quá gần, trong lòng hoảng sợ muốn chết, không khỏi mở ra hình thức nhả rãnh của mình.

Lại nói, Nữ Vương đại nhân , cô bây giờ xinh như vậy...,

Cái gì không cho ngươi ngủ, hiện tại còn bày ra tư thế này, thật rất nguy hiểm đó!

Dựa theo sáo lộ trong Anime, một khi ta giãy dụa dùng sức, tất nhiên là hai ta cùng ngã xuống giường, sau đó là một ít phúc lợi không đành lòng nhìn thẳng!

Siêu nguy hiểm!

Trong lòng một phen gian khổ giãy dụa, cuối cùng Phương Nhiên lựa chọn. ..

Dùng sức bắt đầu vặn vẹo!

Giường chiếu lay động kịch liệt!

Tay của Linh bóp lấy Phương Nhiên không hề động một chút nào.

Phương Nhiên: "..."

Thật xin lỗi, mặc dù biết trong Anime bên đều là gạt người, nhưng ta vẫn nhịn không được thử một lần.

A = a = không được, cảm giác chân sắp gãy mất.

Vì Phương Nhiên bị đẩy ngã khi quỳ, hắn cảm giác hai chân đau muốn chết, ghê tởm! Nàng nhất định phát hiện điểm ấy, CỐ ý tra tấn ta!

Ta không thể nhận thua! Không thể. Tuyệt đối không thể:

Sau đó Phương Nhiên vừa nhắm mắt quyết định mở miệng hô lớn!

"Sắp gãy chân rồi! ! Tôi nói, tôi nói còn không được à..."

Phương Nhiên kêu khóc nhận thua, Linh hừ một tiếng:

"Nói!"

Ài, không tập trung suy nghĩ lý do, xem ra là không có cách nào sống qua đêm nay, Phương Nhiên hít một hơi thật sâu, có chút phiền muộn đắng chát lên tiếng:

"Thật ra, từ nhỏ tôi bị nhân cách phân liệt. ."

Nhã rãnh (thổ tào) là từ mới của dân mạng trung quốc. Trên Internet , thổ tào là tỏ vẻ Chế nhạo , phá, nhưng là quan trọng nhất là, thổ tào là Phàn nàn Phát tiết, phun người, lời bình, đánh giá không có vấn đề gì. Nói chung nhiều nghĩa, từ này xài nhiều nên ta để nguyên.