Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 34: Có thích món quà mà anh tặng em không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Anh!”

Lục Hạo vô cùng kinh ngạc, lập tức đứng bật dậy.

Lúc này ông Lục mới nhận ra người vừa xuất hiện, “Tôn Hàn, sao cháu lại đến đây?”

“Cháu trở về lâu vậy rồi mà giờ mới đến thăm mọi người được, mong chú và dì không trách cháu ạ!”

“Không trách, không trách mà, cháu đến thăm là chú vui lắm rồi”.

Ông Lục vốn định rủ anh hôm nay ở lại ăn uống vui vẻ cùng mình, nhưng thấy thời điểm có vẻ không thích hợp lắm nên hơi khó xử, không biết phải nói sao.

Tôn Hàn cũng nhận ra bầu không khí hơi kỳ lạ, bèn liếc sang hai bố con Lâm Khai Hoài rồi lại đưa mắt nhìn Lục Hạo, “Lục Hạo, không giới thiệu à?”

“Anh à, chẳng có gì đáng để giới thiệu cả!”

Giờ phút này, Lục Hạo chỉ nhìn Lâm Đình Đình thôi đã thấy khó chịu rồi. Cô ta là bạn gái mà không hề nghĩ cho Lục Hạo một chút nào cả, thế là cậu ta bực mình nói, “Hai người còn ở đây làm gì, đã bảo là nhà chúng tôi không có năm trăm nghìn tiền sính lễ rồi, không với nổi nhà các người đâu! Đi, đi cả đi!!”

Hai bố con Lâm Khai Hoài bấy giờ mới sực tỉnh sau khi bàng hoàng nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz S kia, nhưng lúc này họ lại không nhúc nhích chân được nữa.

Họ hoàn toàn không ngờ, Lục Hạo lại có một người anh đi xe Mercedes-Benz S!

Lâm Khai Hoài đảo mắt, giọng điệu khách sáo hơn rất nhiều, “Lục Hạo à, cháu nói gì lạ thế, năm trăm nghìn thôi mà, cháu chỉ cần mượn anh cháu là được rồi”.

“Với quan hệ của cậu đây và Lục Hạo, tôi nghĩ chắc chắn là không để bụng khoản tiền này đâu”.

Tôn Hàn trầm ngâm, tuy rằng không rõ sự tình cụ thể thế nào nhưng cũng cảm giác được chuyện này không đơn giản, thế là bèn nói, “Với quan hệ của tôi và Lục Hạo thì tiền nong không phải vấn đề. Năm trăm nghìn, có ngay thôi. Nhưng Lục Hạo à, em nói cho anh biết rốt cuộc chuyện này là sao đi?”

Lục Hạo cáu kỉnh đáp, “Còn chuyện gì được nữa ạ? Có người nào đấy có em trai sắp kết hôn, cần năm trăm nghìn tiền sính lễ, thế là chạy đến đây để đòi em, muốn lừa tiền em!”

Nghe vậy, đừng nói là Tôn Hàn tối sầm mặt mũi lại, ngay cả Liễu Y Y đứng bên cạnh anh cũng thấy sững sờ.

Tuy rằng đưa sính lễ là chuyện đương nhiên, nhưng dù đôi bên yêu nhau thì cũng phải có chừng mực.

Đòi hẳn một số tiền như vậy là sao cơ chứ?

“Ha ha, loại người ngoài mặt gọi nhau là anh em nhưng thực chất thì keo kiệt bủn xỉn, tôi đây gặp nhiều rồi”.

“Gì mà tiền nong không phải vấn đề chứ, tôi thấy có người không nỡ bỏ tiền ra thì có”.

Thấy Tôn Hàn không có ý giúp đỡ về khoản sính lễ, Lâm Khai Hoài lập tức trở mặt, còn nở một nụ cười mỉa mai khó ưa.

Ông Lục không thích nghe những lời châm chọc chối tai ấy, bèn lên tiếng ngay, “Ông thông gia à, ông nói thế là không hay đâu, Tôn Hàn không phải là người như vậy!”

“Thôi xin, đừng gọi tôi là ông thông gia, tôi với không nổi đâu!”

Lâm Khai Hoài ngắt lời, cảm thấy đã hết hy vọng kiếm được món tiền sính lễ năm trăm nghìn kia nên cũng lười tỏ ra lịch sự nữa, “Con gái à, Lục Hạo chỉ là một thằng nghèo túng, con mà sống với nó thì cả đời này chỉ có chịu khổ thôi!”

“Mercedes-Benz S cũng chỉ một, hai triệu thôi mà, đấy cũng đâu phải là xe của Lục Hạo, chẳng việc gì phải thèm thuồng cả. Chúng ta về thôi!”

Câu nói này nồng nặc mùi vị ghen tức.

Lâm Đình Đình nghĩ ngợi một chút rồi cũng gật đầu đồng ý. Với điều kiện của cô ta, đừng nói đến việc tìm người giàu có, tìm một người đàn ông có nhà có xe cũng chẳng khó, không nhất thiết phải ở bên cạnh Lục Hạo!

Thế là cô ta bèn nhìn Lục Hạo rồi bật cười khinh miệt, “Lục Hạo, nếu đã như vậy thì chúng ta đường ai nấy đi!”

Đúng lúc này, Tôn Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi Lâm Khai Hoài, “Ý của ông là Mercedes-Benz S còn chẳng lọt vào mắt ông nhỉ, thế thì tôi muốn hỏi ông, rốt cuộc dòng xe nào mới lọt vào mắt xanh của ông đây?”

Lâm Khai Hoài nghẹn lời. Mercedes-Benz S là thứ nằm ngoài tầm với của ông ta, chỉ vì thể diện nên ông ta mới bảo chiếc xe ấy bình thường thôi.

Giờ bị hỏi thế này, ông ta lại không biết phải trả lời thế nào!

Thế là ông ta đành cắn răng khoe khoang, “Ở thành phố Giang Châu chúng tôi, xe sang có giá hàng triệu tệ không được một nghìn thì cũng phải năm trăm chiếc, có gì hay ho đâu. Muốn lọt vào mắt xanh của tôi, ít nhất cũng phải là Rolls-Royce!”

“Rolls-Royce?”

Tôn Hàn cười cười. Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh đột nhiên lấy điện thoại ra gọi, giọng nói đầy dứt khoát, “Có thể mua ngay cho tôi một chiếc Rolls-Royce không, tôi đang cần”.

Trong lòng Liễu Y Y lập tức xuất hiện một suy đoán rất khó tin, Tôn Hàn lại gây sự rồi!

Lần trước anh bảo muốn có một chiếc Aston Martin cũng có ngay đấy thôi!

“Hừ, cứ giả vờ đi. Rolls-Royce mà dễ mua đến thế à, lại còn bảo là ‘mua ngay, đang cần’, cậu dọa ai hả?”, Lâm Khai Hoài hoàn toàn không tin.

Lâm Đình Đình cũng cười mỉa, không tin Tôn Hàn có thể mua được chiếc xe này. Muốn mua Rolls-Royce phải đặt trước, mất cả nửa tháng mới mong nhận được xe.

Lại còn mua ngay, đây là chuyện không thể nào!

Tên Tôn Hàn này trăm phần trăm là đang giả vờ giả vịt thôi!

Lúc này Tôn Hàn đã cúp máy, nói bằng giọng hờ hững, “Mua mẫu Phantom, thấy sao hả? Nếu cảm thấy được thì vui lòng đợi khoảng nửa giờ nhé, xe sẽ được gửi đến ngay”.

“Phantom? Ha ha, cậu biết Phantom có giá bao nhiêu không đấy? Được, tôi sẽ đợi nửa giờ này của cậu!”, Lâm Khai Hoài vẫn tiếp tục mỉa mai.

Vẻ mặt của ông bà Lục đều hơi kỳ lạ. Họ cũng không tin rằng Tôn Hàn có thể mua chiếc xe ấy.

Tôn Hàn chỉ mới ra tù, có thể lái chiếc Mercedes-Benz kia quá nửa là nhờ khoản tiền lúc trước, làm sao có tiền mua được loại xe Rolls-Royce bình thường chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi cơ chứ.

Tôn Hàn cũng không đáp trả, chỉ ngồi xuống bên cạnh ông bố rồi chào hỏi trưởng bối như bình thường.

Chờ được khoảng hai mươi phút, Lâm Khai Hoài bắt đầu mất kiên nhẫn, “Cậu tên Tôn Hàn đúng không, Rolls-Royce của cậu vẫn chưa đến đấy, có khi nào do đang tắc đường không? Ha ha!”

Tin tin!

Đúng lúc này, bỗng có tiếng còi xe vang lên.

Một chiếc Phantom đen bóng chầm chậm chạy đến trong ánh nhìn của rất nhiều người dân trong trấn.

Trên xe chỉ in một biển số tạm thời, tất cả đều mới toanh.

Ai cũng phải nhìn chằm chằm vào nó!

Đặc biệt là bố con Lâm Khai Hoài và Lâm Đình Đình, cả hai đều đứng thừ người ra.

Đùa gì vậy chứ?

Trong vòng chưa đến nửa giờ mà không chỉ có xe mới, mà ngay cả biển số tạm thời cũng được in lên rồi.

Chuyện này không chỉ cần tiền mà còn phải cần một nguồn lực kinh khủng khác mới được!

Chẳng lẽ là trùng hợp?

Từ Khang Niên bước xuống xe, đi đến trước mặt Tôn Hàn rồi giao chìa khóa bằng cả hai tay, “Thưa cậu, thời gian gấp rút nên chỉ mua được chiếc xe do một người khác ở Giang Châu đã đặt trước, không phải là chiếc tốt nhất!”

Tôn Hàn hờ hững cầm lấy chìa khóa xe, rồi đưa mắt nhìn hai bố con Lâm Khai Hoài bằng vẻ thích thú, “Chiếc xe này, hẳn là lọt vào mắt xanh của hai người rồi chứ?”

Đôi mắt Lâm Đình Đình hừng hực lửa, chỉ muốn hất văng Liễu Y Y đứng bên cạnh Tôn Hàn.

Người thế này mới chính là chàng rể vàng mà bất kỳ cô gái nào cũng ao ước!

Liễu Y Y chép miệng, quả nhiên là tên Tôn Hàn này lại diễn kịch!

Nhưng trong lòng lại thấy khinh bỉ, dù anh có là con nhà giàu có thì cũng không nên tiêu tiền hoang phí như thế chứ!

“Hừ, dù cậu mua được chiếc Rolls-Royce này thì sao chứ? Cũng đâu phải là xe của Lục Hạo”, Lâm Khai Hoài ngoài miệng vẫn không phục.

Nhưng trong lòng lại đang tự an ủi rằng, không phải là xe của Lục Hạo thì không can hệ gì đến con gái ông ta cả.

“Ai nói là không phải?”

“Tôi và Lục Hạo là anh em tốt, không câu nệ chuyện tiền nong. Nhưng phận làm anh như tôi mà nhiều năm qua không tặng được cho Lục Hạo một món quà tốt thì cũng không hay lắm”.

“Vốn dĩ tôi còn đang suy nghĩ xem nên tặng quà gì Lục Hạo, phải cảm ơn ông đã nhắc nhở tôi”.

“Lục Hạo à, em có thích món quà mà anh tặng em không?”

Đột nhiên, Tôn Hàn đặt chìa khóa vào tay Lục Hạo.
« Chương TrướcChương Tiếp »