Chương 64: Phiền Phức Triền Thân

Khi nghe điều này, Bạch Dĩ Hân sửng sốt một lúc, sau đó ngạc nhiên mừng rỡ.

"Anh thật sự sẽ đưa tôi đi chơi sao? Trường học của tôi quản rất nghiêm. Một khi tôi ra ngoài, mẹ tôi nhất định sẽ nhận được tin tức. Lúc đó anh sẽ giải thích như thế nào?"

Trần Thiên bị nhắc ngoài ý muốn, nhưng đây là cách giải quyết ổn thỏa nhất, nên nghiêm chỉnh trả lời: “Chuyện này cô không cần lo, vì sơn nhân ắt có diệu kế.”

Bạch Dĩ Hân rất hài lòng với quyết định của Trần Thiên, chẳng những cả người phấn khích mà ngay cả giọng điệu cũng chuyển từ bất mãn sang háo hức.

"Được, đã vậy thì anh nhanh lên, tôi cúp tiết chờ anh!"

"Yên tâm, nửa tiếng nữa tới nơi!"

Trần Thiên bảo đảm lần nữa rồi cúp điện thoại.

Mặc dù không ngờ việc đưa Bạch Dĩ Hân ra ngoài sẽ phiền phức như vậy, nhưng nghĩ rằng chuyện này cũng được Bạch Ngưng Băng cho phép, anh định tìm lý do để lấp liếʍ cho qua.

Không ngờ, vừa định nhắc Bạch Ngưng Băng, Tô Thuần Nhi lại gọi điện tới, làm cho anh kinh ngạc, có dự cảm không lành.

"Thuần Nhi, tại sao lại tìm tôi lúc này? Ở trường có chuyện gì sao?"

Trần Thiên cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nhất có thể, dò hỏi cô gái này.

Nhưng Tô Thuần Nhi không đến nỗi như anh lo lắng. Sau khi nghe câu này, cô chỉ phàn nàn một câu: “Không có chuyện gì thì không thể gọi cho anh sao? Tôi ở trường chán quá, nên cúp một buổi học!"

Nghe vậy, Trần Thiên ngạc nhiên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù không biết tại sao Tô Thuần Nhi lại trốn tiết, nhưng nghĩ đến quyết định vừa nãy, anh chỉ nói một câu lấy lệ.

"Đương nhiên không có chuyện gì cũng có thể gọi cho tôi. Dù sao nói gì thì nói tôi vẫn là anh rể của cô, chỉ là hiện tại tôi hơi bận. Hay là cô về lớp học trước, khi nào rảnh tôi sẽ tới trường tìm cô?"

"Không thích!"

Tô Thuần Nhi phủ nhận lòng tốt của Trần Thiên,

hiển nhiên cô không hài lòng với câu trả lời này nên tiếp tục nhắc khéo: "Bây giờ anh đến gặp tôi một lát được không? Hay là anh xin nghỉ rồi đưa tôi đi chơi?"

"Chuyện này…"

Trần Thiên lộ ra vẻ khó xử, không phải anh không muốn đồng ý mà là anh không thể đồng ý, anh định đưa Bạch Dĩ Hân ra ngoài để đối phó.

Tuy nhiên, Tô Thuần Nhi dường như đã nghĩ trước được điều này, nghi ngờ nói một câu.

"Anh còn do dự gì nữa? Lẽ nào anh định đi tìm cái đồ tiện nhân Bạch Dĩ Hân kia sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám dính líu đến cô ta, tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt!"

Đối mặt với lời đe dọa, Trần Thiên có nỗi khổ không nói được.

Mặc dù lần trước sau khi chuyện bạn trai kết thúc, anh đã trấn an được Tô Thuần Nhi rồi. nhưng chuyện Bạch Dĩ Hân tới công ty làm náo loạn cô lại không biết chuyện gì. Cho nên bây giờ nghe thấy vậy, lòng anh tràn đầy bất đắc dĩ.

"Thuần Nhi, cô nghĩ nhiều rồi. Trái tim tôi bây giờ chỉ thuộc về chị gái cô. Làm sao tôi có thể có suy nghĩ đó với một đứa trẻ chứ, vậy nên đừng lo lắng, tôi hứa sẽ không liên quan gì đến cô ta đâu!"

"Anh hiểu là được rồi, không sao cả, không nói với anh nữa, chán chết đi được. Anh bận gì làm đi.”

Tô Thuần Nhi không hài lòng với câu trả lời của Trần Thiên,

nhưng cũng không dây dưa nữa, nói xong liền cúp máy.

Trần Thiên mặc dù không ngờ rằng Tô Thuần Nhi sẽ tìm anh vào lúc này, nhưng nghĩ đến trực giác của phụ nữ đa phần lúc nào cũng chính xác, anh không do dự nữa, sau khi gọi cho Bạch Ngưng Băng, anh đi đến trường trung học số 1 thành phố Giang Hải.

...

Nửa tiếng sau, Trần Thiên đón được Bạch Dĩ Hân và xin nghỉ nửa ngày.

Tuy có chút lo lắng trong suốt quá trình nhưng may mắn thay, từ đầu đến cuối Tô Thuần Nhi không xuất hiện, anh mới yên tâm trở lại.

"Sao anh lại căng thẳng như vậy? Chẳng lẽ anh trốn vợ ra ngoài sao?"

Nghe vậy, Trần Thiên ngạc nhiên nhìn Bạch Dĩ Hân.

Mặc dù anh không ngờ cô gái này không dè chừng bất cứ thứ gì, nhưng nghĩ đến mục đích ngả bài của ngày hôm nay, anh chỉ thuận theo tình thế gật đầu.

"Nếu cô cũng biết tôi đã kết hôn rồi, vậy tại sao vẫn dây dưa với tôi?”

"Cái này có thể gọi là dây dưa sao? Cái này là hứng thú hiểu không?"

Bạch Dĩ Hân bất mãn liếc nhìn Trần Thiên, đồng thời trả lời, không thể không giải thích: "Hơn nữa, kết hôn thì sao chứ? Cũng không phải là không thể chia tay. Nếu như anh thật sự có bản lĩnh làm cho tôi yêu anh, tôi cũng không phải không thể cân nhắc ông chú trung niên như anh!"

Nghe vậy, Trần Thiên lộ ra vẻ bất lực, lắc đầu.

Tuy rằng lần trước mượn tiền, anh đã lĩnh giáo qua miệng lưỡi lanh lợi của cô gái này, nhưng căn bản anh không muốn dây dưa với Bạch Dĩ Hân, liền trực tiếp khuyên giải một câu.

"Thật ra cô không cần phải như vậy đâu. Lúc nãy cô cũng nói tôi là ông chú, làm sao mà xứng với cô được. Ngược lại, nếu bạn bè của cô phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta bây giờ, nói không chừng sẽ bị thiên hạ chê cười. Nên chúng ta vẫn nên chóng hợp chóng tan đi."

"Chê cười? Ở trường học ai có tư cách chê cười tôi?"

Bạch Dĩ Hân phớt lờ lời khuyên giải của Trần Thiên,

thay vào đó nghiêm túc giải thích: "Hơn nữa, ông chú thì sao? Tôi vô cùng xem thường những đứa trẻ con ấu trí đến cực điểm ở trong trường. Ông chú vẫn tốt hơn, không chỉ trưởng thành chững chạc, mà còn giỏi đoán ý người.”

"Ông chú tốt như vậy sao? Thật đáng tiếc, tôi phải làm cô thất vọng rồi."

Trần Thiên không ngờ tư duy của Bạch Dĩ Hân lại kỳ lạ đến vậy, nhưng không bỏ cuộc mà tiếp tục thuyết phục: “Tôi không trưởng thành chững chạc như cô nói đâu, cũng không biết cách đoán ý người, nên có lẽ tôi không phải mẫu người cô tìm kiếm!"

Bạch Dĩ Hân hiểu ý của Trần Thiên,

nhưng cô phớt lờ nó, thay vào đó trưng ra vẻ mặt thờ ơ đáp lại.

"Ai quan tâm, chỉ cần là ông chú không được sao, ai bảo nữ sinh bây giờ chỉ toàn thích ông chú chứ. Coi như tôi theo phong trào đi, đến lúc đó không được thì lại đổi!"

Nghe vậy, Trần Thiên mở miệng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại từ bỏ.

Mặc dù không biết tại sao Bạch Dĩ Hân lại dây dưa như vậy, nhưng nghĩ đến mâu thuẫn giữa người phụ nữ này và Tô Thuần Nhi, anh không thuyết phục nữa mà trực tiếp lấy ra chiêu đòn sát thủ cuối cùng của mình.

"Được rồi, nếu đã như vậy, lát nữa cô tự chơi đi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây."

Nói xong, không đợi Bạch Dĩ Hân kịp phản ứng, Trần Thiên đã mở cửa xe, ra hiệu cho đối phương xuống xe.

Bạch Dĩ Hân tuy rằng bất ngờ trước sự đột ngột của Trần Thiên, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, cô trực tiếp đe dọa: "Tôi có thể xuống xe, nhưng anh phải nghĩ cho kỹ đi. Vừa rồi là anh đưa tôi ra ngoài. Đừng nói là tôi sẽ xảy ra chuyện hay không. Anh có thể thực sự đảm bảo rằng tôi sẽ không đi tìm Tô Thuần Nhi hay đến công ty của anh làm loạn nữa sao?"

Đối mặt với lời đe dọa, Trần Thiên lại bất lực.

Mặc dù biết Bạch Dĩ Hân khó đối phó, nhưng không ngờ lại khó giải quyết đến như vậy, nhất là khi nhìn thấy biểu hiện "anh dám đi tôi dám làm loạn" trước mặt, anh suy nghĩ một chút liền từ bỏ ý định rời đi.

"Được rồi, coi như cô lợi hại!"

"Tôi có thể đi chơi cùng cô, nhưng nói trước nhé, trước khi trời tối buộc phải về nhà. Đây cũng là điều tôi đã nói trước với mẹ của cô. Mà cô phải biết rõ, sau này không phải tôi ngày nào cũng có thời gian, vì vậy đưa cô đi chơi tuyệt đối không thể nhiều. Sau này mỗi tháng tôi chỉ có thể cho cô một lần thời gian đi ra ngoài.”