Chương 3

“Cháu không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi?”

Toàn thân cô run rẩy, tức giận nói:

“Chú còn chưa hỏi chuyện gì xảy ra đã mặc định là cháu sai rồi phải không? Chú không tin cháu?”

Thấy cô ương bướng ngẩng mặt lên nhìn mình, Hồ Đông không vui:

“Chẳng lẽ Na Na lại tự mình ngã vào bánh kem để đổ lỗi cho cháu?”

“Đúng vậy.” Tuyết Nhi uất ức không chịu nổi, nước mắt chảy xuống trên gò má mềm: “Tuy rằng cháu có hất tay cô ấy ra nhưng…”

“Hất tay? Còn không mau xin lỗi?”

Giọng Hồ Đông cắt ngang lời cô, âm lượng có chút lớn, nghe như đang quát cô vậy.

Tuyết Nhi sững sờ mở to mắt.

Mọi người vội lên tiếng khuyên can:

“Hồ tổng, chuyện này… hôm nay là sinh nhật con bé, đừng nóng giận.”

“Đúng vậy, có chuyện gì từ từ nói.”

Hồ Đông lấy khăn giấy từ tay người giúp việc, chậm rãi lau tóc và mặt cho Na Na, đồng thời không vui liếc về phía Tuyết Nhi.

Bị mọi người nhìn, cô vẫn cắn chặt răng, cho dù hôm nay có xảy ra chuyện gì, cô nhất quyết không muốn xin lỗi. Từ lúc xuất hiện đến giờ, chú vẫn luôn đứng về phía Na Na. Nhưng cũng đúng thôi, bởi vì đó là vị hôn thê của chú…

Đặt cô và Na Na lên bàn cân, một bên là vợ chưa cưới, một bên là cháu nuôi, ai nặng ai nhẹ lập tức trở nên rõ ràng.

Tuyết Nhi đưa tay lau nước mắt, nói:

“Cháu sẽ không xin lỗi.”

“Cháu trở nên hỗn xược như vậy từ bao giờ?”

“Cháu hỗn xược?” Cô cười chua xót: “Được, cứ cho là cháu không hiểu chuyện đi, dù sao thì cháu cũng sẽ không xin lỗi.”

Trên mặt người đàn ông hiện ra sự tức giận, muốn tiến lên trước.

Một bàn tay mềm mại vươn tới, ôm eo hắn kéo lại:

“Em không sao mà, đừng giận nữa, con bé không muốn xin lỗi thì thôi.”

Hồ Đông giận dữ vung tay lên, động tác này khiến Tuyết Nhi kinh hãi nhắm chặt mắt lại. Chú ấy sẽ đánh cô sao? Sau 8 năm dài sống ở Hồ gia, lần đầu tiên cô thấy chú tức giận đến mức này, còn muốn ra tay với cô!

Nhìn thấy biểu cảm uất ức và khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn chút máu nào của cô, bàn tay đang giơ cao của Hồ Đông siết lại thành nắm đấm, cuối cùng vẫn là không nỡ.

Trong mắt Na Na lóe lên một tia tiếc nuối, giọng nhỏ nhẹ khuyên can:

“Anh, thôi bỏ đi. Em không sao mà.”

Hồ Đông hừ lạnh:

“Phạt cháu ở nhà một tuần, không có sự đồng ý của chú không được tự tiện ra ngoài!”

Người đàn ông nhìn cô thêm một lần rồi dẫn theo Na Na và những người khác rời đi.

Trong phòng bếp thoáng cái chỉ còn Tuyết Nhi cùng những thứ hỗn độn dưới chân.

Cảm xúc của cô cũng như mớ lộn xộn ấy, trái tim đã vỡ thành nhiều mảnh.

Khi bóng lưng cao lớn của Hồ Đông dần khuất sau cánh cửa, cả người Tuyết Nhi như mất đi hết sức lực. Cô ngã ngồi xuống, tay cũng vô tình chạm vào mảnh vỡ từ chiếc đĩa thủy tinh.

Cảm giác đau đớn truyền tới từ lòng bàn tay, cuối cùng dừng ở nơi ngực trái. Nước mắt chảy tí tách xuống sàn nhà, cô cuộn mình, tủi thân khóc nức nở.

Chú không còn thương cô nữa, chú không chịu tin cô!

Tuyết Nhi khổ sở ôm chặt ngực mình, cơn đau ngày càng dữ dội hơn khiến hơi thở cô trở nên nặng nề.

Không biết qua bao lâu, người giúp việc quay trở lại để dọn dẹp thì nhìn thấy cô chủ nhỏ ngồi thẫn thờ dưới đất, lòng bàn tay trái chảy đầy máu, loang lổ trên chiếc váy trắng tinh.

“Tiểu thư! Tiểu thư, mau đứng lên, cô sao thế này? Mau đưa tay cho tôi xem!”

Người giúp việc vội vàng đi tìm hộp thuốc rồi trở lại, thế nhưng Tuyết Nhi đã biến mất, chỉ còn những bông hoa máu nở rộ dưới nền nhà, đỏ chói.

Cô lê thân mình mệt mỏi trở về phòng, không màng đến việc bị thương mà bắt đầu thu dọn quần áo.

Cả đêm hôm ấy, Tuyết Nhi nằm trên giường ôm con gấu bông mà Hồ Đông tặng, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Cô không muốn ở lại nơi này nữa, cũng không muốn nhìn thấy cảnh chú kết hôn với người phụ nữ giả vờ ngây thơ kia. Tương lai sẽ bị đuổi, chi bằng cô tự mình rời đi.

Nửa đêm, nhân lúc bảo vệ ngủ gật, cô mang theo vali lẻn ra ngoài.

Đứng trước biệt thự rộng lớn, cô đau lòng nhìn chằm chằm phòng ngủ của Hồ Đông hồi lâu.

“Cảm ơn.”

Cảm ơn chú vì 8 năm qua đã chăm sóc và yêu thương đứa nhỏ không cha không mẹ này.

Ơn nuôi dưỡng, nếu tương lai có cơ hội cô sẽ báo đáp.