Chương 16: Em hãy tin tôi

“Tại sao em lại ở đó?” Trình Gia Dục vừa lái xe vừa hỏi Lâm Mạn.

“Em vốn đang ở ký túc xá.” Lâm Mạn nhỏ giọng đáp, “Lúc Tiêu Nhiễm gọi cho em bảo em tới đón, em nghe ra cô ấy uống không ít, nhưng không ngờ cô ấy còn…”

Lâm Mạn nuốt nửa câu sau vào, cô không muốn nhắc đến chuyện Tiêu Nhiễm sử dụng cần sa với người khác.

“Hai em đều chưa đủ 21 tuổi đúng không? Chuyện này sẽ khiến chủ bữa tiệc gặp chút phiền phức đấy.” Trình Gia Dục khẽ cau mày.

“A, thật ạ? Vậy thì có lỗi quá. Anh có quen chủ bữa tiệc không?” Lâm Mạn hỏi với vẻ không yên, “Phiền anh xin lỗi giúp bọn em với ạ.”

Trình Gia Dục cười khẽ, nghiêng đầu nhìn cô, “Đó là nhà của tôi.”

Nhà… của anh?

Lâm Mạn há hốc mồm, đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt.

Chuyện này, thật sự đυ.ng vào họng súng rồi.

“Em xin lỗi.” Cô xin lỗi lần nữa, cúi đầu xuống, để lộ một đoạn cổ trắng nõn, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ li ti trên làn da.

“Ừ, để tôi về hỏi xem ai đã dẫn bạn em đến đó rồi bỏ mặc.” Trình Gia Dục thản nhiên đáp, không nghe ra bất kỳ cảm xúc dao động nào, nhưng dường như Lâm Mạn nhận ra một chút lo âu và bất mãn.

“Con gái ở bên ngoài một mình càng phải chú ý hơn.” Anh còn nói.

Lâm Mạn lo Tiêu Nhiễm về một mình cho nên bảo Trình Gia Dục lái xe tới ký túc xá của mình.

Đây là lần thứ ba đưa cô về, Trình Gia Dục khá là “ngựa quen đường cũ”.

Người uống say bất tỉnh nhân sự còn nặng hơn cả người chết, Lâm Mạn tốn nửa ngày vẫn không kéo được Tiêu Nhiễm, cuối cùng đành phải nhìn Trình Gia Dục bằng ánh mắt đáng thương.

Trình Gia Dục và cô nhìn nhau một lúc, anh không nói gì mà khiêng Tiêu Nhiễm lên vai rồi đi đến hướng thang máy.

Áo khoác gió của anh bị đè ra một nếp nhăn.

Lâm Mạn bảo Trình Gia Dục đặt Tiêu Nhiễm lên giường mình, còn cô thì đi lấy khăn ướt lau mặt giúp Tiêu Nhiễm. Xong xuôi đi ra ngoài, Trình Gia Dục còn đang ngồi trên sô pha bên ngoài.

“Bạn của em không sao chứ?” Trình Gia Dục ngẩng đầu hỏi.

“Em cho cô ấy uống chút nước, giờ đã ngủ say rồi, chắc là không có việc gì đâu ạ.” Lâm Mạn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần 2 giờ sáng, “Anh uống cà phê không? Đã trễ thế này, anh lái xe liệu có buồn ngủ không?”

Trình Gia Dục nhếch khóe miệng, “Em pha thì tôi uống.”

Giọng anh không còn nặng nề như lúc ở trên xe, còn xen lẫn vài phần trêu đùa, lười biếng mà gợi cảm.

Lâm Mạn nhanh chóng đi tới phòng bếp chung bên cạnh, chọn K-cup espresso rồi bỏ vào máy pha cà phê, khuôn mặt đã nóng bừng bừng.

Cô chưa bao giờ nghĩ Trình Gia Dục sẽ đến chỗ mình, hơn nữa còn trong tình huống này.

Cà phê được pha xong, Lâm Mạn bưng một cốc đầy ra.

Cô nhớ rõ sở thích của anh, không đường không sữa.

Trình Gia Dục không ở lại lâu lắm, anh uống một hơi hết sạch, “Thơm lắm, cảm ơn em!”

Nói xong, anh cầm chiếc áo khoác vừa cởi ra lúc vào nhà rồi chuẩn bị rời đi.

Lâm Mạn tiễn anh ra ngoài, “À… Chuyện đó…”

Trình Gia Dục quay lại nhìn cô.

“Em không uống rượu, cũng không chạm vào những thứ khác.”

Không biết tại sao, trong tiềm thức Lâm Mạn muốn giải thích và đảm bảo với anh, thậm chí còn khá vội vàng vì sợ anh không tin.

Trình Gia Dục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời in đầy dòng chữ “Anh hãy tin em” của cô, khóe môi không khỏi cong lên. Anh đột nhiên vươn tay khẽ xoa đầu Lâm Mạn, “Tôi biết rồi.”

Hai tay buông thõng bên người của Lâm Mạn đột nhiên siết chặt vạt áo.

Trình Gia Dục bước ra khỏi phòng Lâm Mạn, đèn cảm ứng trên hành lang lần lượt sáng rồi tắt theo bước chân anh.

Anh ngồi vào xe, không bật đèn, mặt đối diện với ký túc xá của Lâm Mạn, thấy đèn phòng cô tắt mới khởi động xe rồi lặng lẽ lái xe đi.

Lâm Mạn trằn trọc trên sô pha, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

Vừa nãy Trình Gia Dục vẫn còn ở đây, dường như chiếc đệm dưới thân vẫn còn vương hơi ấm cơ thể anh.

Trong phòng ngoài hương cà phê còn có một mùi gỗ nhàn nhạt, chính là mùi nước hoa Eau de Cologne của anh.

Cô trùm chăn lên mặt, hô hấp đột nhiên dồn dập.

Lại xốc chăn ra, há mồm thở dốc.

A a a~!

Rõ ràng bản thân không uống rượu mà sao lại lâng lâng thế này?