Chương 44: TIÊU ĐỀ

Sau khi nhận được tin báo, Nguyên Soái nhanh chóng đến khu sáu.

Khi nhìn thấy hai ống siêu âm nghiêng mà Lâm Tư đang cầm đèn pin chiếu sáng, sắc mặt ông ta trầm

xuống: “Kiểm tra rõ!”

Nếu Seth không áp dụng loại thuốc này, nếu Lâm Tư quan sát chậm hơn một chút —— thì sẽ không phát

hiện ra hai ống siêu âm. Tần số sóng âm cao có thể bị kí©h thí©ɧ bất cứ lúc nào, gặp nhau ở ống

nghiệm và nghiền nát nó.

Sau đó, virus Berlin sẽ quay trở lại và bắt đầu một thảm họa khác.

Nguyên soái không biết nên đặt câu hỏi liệu ai đó có thể di chuyển thiết bị thí nghiệm ở cấp độ này

mà không bị ai phát hiện, hay là đổ lỗi cho Lâm Tư vì đã giữ lại các mẫu virus Berlin.

“Từ trước đến nay, virus Berlin là một trường hợp đột biến gen có giá trị nghiên cứu khoa học cao,

vì thế tôi đã lưu nó, giống như trước đây, các tế bào HeLa được lưu trữ trong phòng thí nghiệm trên

trái đất.” Lâm Tư trả lời Nguyên soái với vẻ mặt không biểu cảm.

“Tế bào Hella gì?” Nguyên soái cáu kỉnh hỏi.

Lâm Tư trả lời: “Một mẫu tế bào ung thư đặc biệt được lấy từ một người phụ nữ tên là Hella, có thể

sinh sôi nảy nở vô hạn định, trực tiếp đặt nền móng cho toàn bộ di truyền học và virus học hiện

đại. Một số người nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy cơ hội sống bất tử trong tế bào Hela.”

“Không phải cậu vẫn muốn sử dụng virus Berlin để làm cho nhân loại vĩnh viễn khỏe mạnh chứ?” Nguyên

soái như kiểu vừa nghe thấy một câu chuyện nực cười nào đó.

Lâm Tư không tiếp tục cuộc tranh luận này với nguyên soái nữa, quay đầu nhìn hai ống siêu âm: “Từ

trước đến giờ chỉ có tôi mới có thể mở phòng chứa này.”

Nguyên soái trầm tư một lúc, nói: “Điều tra toàn bộ camera từ ngày trang bị được nâng cấp.”

Một cuộc kiểm toàn diện và bí mật bắt đầu, video giám sát của cả 5 năm, từ bên trong phòng ra bên

ngoài hành lang, đều bị kiểm tra.

Tuy nhiên, tất cả các camera giám sát đều được quay từ trên xuống dưới, còn ống siêu âm trên trần

nhà là một điểm mù.

Căn phòng thiếu sáng, chỉ có thể nhìn thấy mọi người đi lại xung quanh, nhưng như vậy cũng đủ.

Tất cả các hình ảnh được chụp bởi hệ thống thông minh và hình ảnh của những người đi bộ được trích

xuất để phân tích chi tiết.

Nhưng sau xem tất cả các video, không ai có thể chạm vào ống siêu âm kia, cũng không ai đến gần nó

cả.

“Video đã bị chỉnh sửa à?” Đây là phản ứng đầu tiên của nguyên soái. “Không ai có thể làm chuyện

này.” Lâm Tư nói.

“Hacker?” Nguyên soái cau mày, những chuyện này ông ta không biết nhiều lắm, nhưng cũng

biết siêu hacker có thể làm được nhiều chuyện khó tin.

“Trước tiên để tôi bảo Đường Ninh kiểm tra xem hệ thống tàu vũ trụ đã bị xâm nhập chưa.” Anh nói.

“Còn một khả năng khác” Lâm Tư hơi cau mày “Có một khoảng thời gian camera bị nhiễu.”

Từ “nhiễu” hơi đáng sợ trong hoàn cảnh này. Nguyên soái nhíu mày thật sâu: “Lúc nào?”

“Lúc tai nạn hố đen.” Lâm Tư chậm rãi nói, “Từ khi khu sáu tách khỏi tàu chính, sau đó hệ thống bị

lỗi, camera bị nhiễu cho đến khi Lucia tiếp quản con tàu. Sau đó, để tiết kiệm năng lượng, chúng

tôi chỉ để lại phòng thử nghiệm đầu tiên. Hệ thống hỗ trợ sự sống trong phòng, hệ thống giám sát và

an ninh ở các khu vực khác cũng bị đình chỉ, khoảng thời gian đó cũng diễn ra lâu hơn.”

Sau khi nói ra giả thuyết này, anh nói tiếp: “Nhưng lúc đó, ngoài tôi ra, chỉ có vài đứa trẻ vừa

mới ngủ đông dậy. Chúng không có động cơ.”

Nguyên soái gật đầu: “Ngoài hai khả năng này ra?” Lâm Tư lắc đầu.



Nguyên soái suy nghĩ một chút: “Trước tiên cứ kiểm tra hệ thống đã.”

Nếu sau khi điều tra, hệ thống của tàu vũ trụ không bị bên thứ ba nào xâm nhập cả, camera giám sát

cũng không bị sửa đổi, vấn đề này có thể đã xảy ra trong vụ tai nạn hố đen ba năm trước.

Nguyên soái gửi một liên lạc tới Đường Ninh, yêu cầu hắn kiểm tra xem mấy năm nay toàn bộ hệ thống

đã bị xâm nhập hay chưa, sau đó cũng gửi thông điệp tương tự cho hai chuyên gia chương trình nhân

sự.

Cứ như vậy, trừ khi toàn bộ khu năm tập thể làm phản thì mới không điều tra ra được.

Tin nhắn trả lời của Đường Ninh đến gần như ngay lập tức: “Không thể.” Lâm Tư mỉm cười bất lực.

Đường Ninh hoàn toàn chắc chắn về hệ thống của mình. Nếu ai đó nói rằng hệ thống đã bị xâm nhập

trước đó mà không ai phát hiện ra thì điều này tương đương với việc như đang tra hỏi hắn.

Nguyên soái nhìn thấy Lâm Tư vẫn có tâm trạng cười, trợn mắt nhìn anh: “Hiện tại cậu là người khả

nghi nhất đấy!”

Lâm Tư tìm một chỗ để ngồi xuống, khoanh tay và nhìn những hàng thuốc thử nguy hiểm trong bóng tối.

Không ai trong số họ nói chuyện, chỉ im lặng suy nghĩ.

Nguyên soái nói đúng. Hầu hết mọi manh mối của chuyện này đều hướng về anh.

Nếu giám sát chưa bị xâm nhập, thì gần như có thể chắc chắn rằng sự cố này xảy ra trong vụ tai

nạn hố đen, trong khoảng thời gian im lặng của camera giám sát, và chỉ có Lâm Tư mới có

thể mở cửa phòng chứa.

Nếu hôm nay anh không phát hiện ra sự việc này, virus sẽ bùng phát trở lại, còn anh thì không thể

cãi lại.

Nguyên soái hiển nhiên biết rất rõ chuyện này, lập tức hỏi: “Cậu có gì đặc biệt?”

Lâm Tư vô cảm: “Tôi giỏi cõng nồi trên lưng.”

(* Mình không biết tại sao tác giả lại viết Nguyên soái hỏi vậy hay mình hiểu sai, còn ý của Lâm Tư

là anh hay phải gánh tội của người khác.)

Nguyên soái: “……”

Lâm Tư hỏi: “Những vụ tai nạn trước đây thế nào?”

Cả Nguyên soái và Trần phu nhân đều nói rằng trước đó tàu vũ trụ đã gặp vài tai nạn nguy kịch nhưng

may mắn được giải quyết kịp thời.

Lâm Tư không biết chi tiết về những vụ tai nạn này, bởi vì anh là nghi phạm chính,

bất kỳ cuộc điều tra nào cũng được che giấu và không cho anh biết.

Nhưng bây giờ, Nguyên soái không biết tại sao đã buông bỏ một số thành kiến đối với anh, bắt đầu

trao đổi các câu hỏi một cách bình tĩnh.

Sự vô lý của toàn bộ sự việc nằm ở chỗ, vì không có bằng chứng hay manh mối, thậm chí động cơ và lý

do, bạn sẽ không bao giờ biết được người đứng trước mặt mình có phản bội con tàu hay không, bạn chỉ

có thể dựa vào phán đoán chủ quan hoặc trực giác. Tin hay không tin.

“Tương tự như lần này, không tìm được manh mối nào” Nguyên soái ngồi xuống bên cạnh anh “Động

cơ của khu sáu bị trục trặc, dung dịch dinh dưỡng ở khu hai đã từng bị trộn với chất độc

hóa học mãn tính. Mà đúng lúc cậu là người đi qua đó, Lô dung dịch dinh dưỡng đó đã sử dụng dung

dịch thực vật biến đổi gen do khu sáu cung cấp. Để không lãng phí cây trồng, các mẫu

cậu cung cấp cũng được bổ sung vào nguyên liệu ”

“Khu vực động cơ được giám sát mà” Lâm Tư nói “Và tôi không tin rằng khu hai không thể làm sạch tốt

nguyên liệu thô.”

“Thật sự không có bằng chứng trực tiếp, cho nên cậu mới không bị bắt.” Nguyên soái lạnh lùng nói,



“Nhưng cậu là nghi phạm duy nhất mà chúng tôi tìm được.”

Không có manh mối, không có chứng cứ, toàn bộ đều tràn ngập hơi thở quái dị.

“Tôi không biết mục đích của người kia là gì. Người đó muốn gom mâu thuẫn lại đổ về phía tôi, nhưng

lại không gây tổn hại gì đáng kể cho tôi… cho dù lần này virus bùng phát, miễn là tôi không bị

nhiễm bệnh, tôi có thể chặn nó lại được. Có thể chế lại Vắc-xin” Lâm Tư nhìn về hướng hai ống siêu

âm “Hệ thống tự bảo vệ của tàu vũ trụ rất chặt chẽ, khó có thể phá hủy nó chỉ với một lần hành

động. Ngộ độc chất dinh dưỡng, gây ra lỗi động cơ và virus, có thể người đó muốn tạo ra bầu không

khí hoảng loạn trên tàu vũ trụ, gây hỗn loạn từ từ, và cuối cùng tìm cơ hội… người đó chắc bị

(*chống đối xã hội), tôi có thể nhờ Adelaide giúp đỡ phân tích.”

“Còn có một chuyện.” “Chuyện gì?”

“Adelaide thực sự có thể tham gia vào cuộc điều tra, nhưng mọi người đều biết rằng cậu ta với cậu

cùng phòng, hồi còn là sinh viên thì rất thân. Còn Đường Ninh khẳng định rằng hệ thống chưa bị tấn

công, nhưng hắn cũng thân thiết với cậu. Nếu chúng tôi kiểm tra trước khi động cơ trục trặc, Trịnh

Thư cũng không phát hiện ra vấn đề, cậu ta cũng là bạn thân với cậu nhiều năm đấy thôi, nếu phản

bội thì có thể lập team, bao che lẫn nhau, đủ để xóa bỏ mọi manh mối… .. Tuy rằng cậu hiếm

khi giao lưu với mọi người, nhưng cậu có thể kiểm soát rất nhiều việc chỉ với một vài người

bạn. Hiện tại, trên con tàu này chỉ có cậu mới có thể làm được điều này.”

Nguyên soái đã nói lý do như vậy, nghĩ về điều đó theo cách như vậy, Lâm Tư còn hơn cả một

nghi phạm, anh đã trở thành người đứng đầu nhóm khủng bố.

“Cho nên?” Lâm Tư cau mày nhìn Nguyên soái: “Ông vẫn không tin tôi à?” “Vấn đề không phải là có tin

hay không” Nguyên soái nói “Nhưng nếu kẻ chủ mưu không phải là cậu, thì người chủ mưu đó cũng đang

nhắm mục tiêu vào cậu… người đó nhắm vào cậu làm cái thá gì?

Một lá chắn dài hạn để chuyển hướng sự chú ý?

“Tôi e rằng người đó không muốn tôi đi theo tàu thám hiểm.” Lâm Tư nói. “Tôi cũng không tán thành

việc cậu đi cùng” nguyên soái nói —— “Nếu cậu là kẻ chủ mưu phía sau, thì có lẽ cậu sẽ không để tàu

thám hiểm quay trở lại vũ trụ.”

Lâm Tư nhíu mày: “…Rồi rồi.”

Họ chỉ ra một số manh mối, nhưng họ không có được bất kỳ manh mối nào, toàn bộ sự việc không có bắt

đầu và không có kết thúc.

“Dù thế nào thì cậu cũng không nên ra

ngoài.” Giọng điệu của Nguyên Soái rất nghiêm túc.

“Nếu người đó lợi dụng tôi để chuyển hướng sự chú ý, vậy tôi ở lại đây thì có lẽ sẽ tạo điều kiện

cho kế hoạch của người đó.”

“Đúng, vì thế cậu không thể tiếp tục hoạt động trên tàu vũ trụ.”

Lâm Tư im lặng chờ đợi những lời tiếp theo của Nguyên soái trong bóng tối.

Cuối cùng, nguyên soái nói: “Cậu ngủ đi.”

“Ngủ” trong miệng ông ta đương nhiên không phải là giấc ngủ bình thường, mà là giấc ngủ say trong

cabin đông lạnh ở khu chín.

Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở. Một lúc lâu sau, vòng liên lạc của Lâm Tư sáng

lên.

Đó là tin nhắn của Lăng Nhất: “Lâm Tư, khi nào thì anh về?”

Đèn màn hình chiếu sáng khuôn mặt Lâm Tư, ngón tay dừng lại trên màn sáng, đã lâu không chạm vào,

tựa hồ không biết trở về là cái gì.

Biên tập viên: Mọi người nghĩ là ai…