Chương 52

Chương 52: Đánh một bạt tai!

Gừ, gừ, gừ… Ớn lạnh từ đỉnh đầu rồi truyền xuống cả toàn thân, cuối cùng cũng có vẻ lấy lại được lý trí của Dương Tâm, khiến cô tỉnh táo lại một lúc.

Cô vô thức đưa tay lên lau vệt nước trên mặt, khi ánh mắt dừng lại trên người đàn ông trước mặt, cô bỗng chốc ngây người.

Thế nhưng, sau khi chạm ánh mặt đen và sâu thẳm của anh, cô như nổ tung ngay tại chỗ.

“Đồ đàn ông xấu xa, dã thú, không biết xấu hổ, tên khốn nạn, vô liêm sỉ…”

Vừa nói, cô vừa giơ hai tay lên theo bản năng rồi tát vào khuôn mặt điển trai của anh một cách dữ dội.

“Bốp” một tiếng, tiếng bạt tay vang lên, sau đó một tiếng kêu yếu ớt vang lên.

Lúc sau, cô bật dậy từ chân anh.

“Bịch” một tiếng Lục Gia Bách vẫn muốn kéo cánh tay cô, nhưng phản ứng của cô ấy quá mãnh liệt, anh có kéo cũng không giữ nổi cô, anh chỉ có thể nhìn đầu của cô bị đập vào cửa kính xe ô tô.

Dương Tâm không để ý đến cái đầu đang ong ong của mình, cô ôm lấy cơ thể đang ướt sũng của mình lùi lại hai bước, mặt cô đầy sự cảnh giác trừng mắt nhìn Lục Gia Bách.

“Anh, anh muốn làm gì hả?”

Tổng giám đốc Lục với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt như muốn thét ra lửa.

Mẹ kiếp!

Anh đã trưởng thành đến mức này vẫn chưa từng có ai dám tát anh, người phụ nữ chết tiệt này lại là người đầu tiên.

Khởi đầu thật đen tối!

“Cô giỏi lắm.”

Anh dường như nghiến chặt răng rít lên 3 chữ này, sau đó anh khoanh tay dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nhỉ ngơi, hoàn toàn coi cô như không khí.

Dương Tâm nhíu chặt mày, sau một hồi hoảng sợ, cô mới từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo.

Cô nhìn vào chai nước khoáng dưới chân Lục Gia Bách, rồi lại nhìn bộ quần áo ướt sũng trên người anh, trong phút chốc cô đã hiểu ra.

Được thôi, có thể cô đã hiểu lầm người đàn ông này rồi.

Người ta có lòng tốt cứu cô, mà cô lại nghĩ người ta là ác thú.

Nghĩ xem, cô thật sự đáng trách.

“Chuyện đó, tôi xin lỗi anh nhiều, vừa rồi tôi hơi kích động một chút. Hay là anh tát tôi một cái, chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác việc tôi bị anh tát đâu.”

“…”

Anh Lục trừng mắt nhìn chằm chằm cô đầy tức giận.

Anh không muốn đánh cô, anh muốn được ngủ với cô.

Ngủ với cô ấy!

Được không?

“Đừng cho rằng tạm thời không sao thì có thể thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn quá sớm. Tôi có thể nói với cô một cách chắc chắn là trong cơ thể cô không phải là thuốc mê bình thường, nếu như không giải quyết nó, đợt bùng nổ tiếp theo sẽ càng dữ dội hơn.

Cô Dương đây nghĩ rằng năng lực của cô có đủ không?”

Dứt lời, anh cúi mắt xuống liếc nhìn chai nước khoáng dưới chân, không nói lời nào.

Dương Tâm mím chặt môi, vừa rồi cô ấy… rất nhiệt tình sao?

Chắc là thế rồi, cô có thể khiến một người có học như Lục Gia Bách dội nước khoáng lên người cô, đủ để chứng mình vừa rồi cô đã táo bạo đến nhường nào.

“Cái đó… chúng đang đang đi đâu thế?”

Lục Gia Bách liếc cô một cái, khẽ mở miệng, lạnh lùng nói ra 6 chữ, “Đi đến biệt thự của tôi.”

“Không được.” Dương Tâm lại nhảy lên, nhưng cô mới vừa nhảy lên đã ngay lập tức ngồi xuống ghế.

Vừa rồi cô mới va đầu vào cửa kính, đến bây giờ đầu vẫn còn ong ong.

“Anh Lục, anh đưa tôi đến bệnh viện là được rồi, thật sự không cần phải quấy rầy biệt thự của anh đâu.”

Tổng giám đốc Lục đột nhiên nghiêng người về phía trước, ghé sát gần cô, miệng cười tươi hỏi: “Cô Dương Tâm đây có vẻ rất sợ tôi nhỉ? Chỉ là không biết cô sợ gì tôi đây? Là cô lo lắng Trần Tuấn hiểu lầm, hay là lo lắng tôi nhìn ra thân phận thật sự của cô, ví dụ như… Quỷ Sát?”

Dương Tâm bình tĩnh nhìn Lục Gia Bách, tự động phớt lờ lời nói vừa rồi của anh ấy, nhưng trong lòng lại cực kì lo lắng.

Người đàn ông này đã nhận ra được điều gì sao? Nếu không thì sao anh có thể nói ra hai chữ “Quỷ Sát” một cách thẳng thắn như thế?

“Tôi thật sự có cảm tình với Trần Tuấn, hơn nữa anh ấy cũng đang theo đuổi tôi, hai người con flaf anh em họ, tôi muốn tránh xa anh cũng không có gì sai cả. Vì thế vẫn mong anh Lục đây tự trọng, đừng liên luỵ đến tôi, nếu không tôi khó mà giải thích với Trần Tuấn được.”

Lục Gia Bách nheo mắt, nhìn chằm chằm Dương Tâm một lúc rồi nhẹ nhàng trả lời: “Cô Dương dường như cố tình né tránh câu hỏi của tôi. Cô chỉ trả lời nửa đầu câu hỏi, nửa sau vẫn chưa giải thích cho tôi nhỉ. Cô nói đi, rốt cuộc cô có quan hệ gì với Quỷ Sát, tên đó đã trộm 9 nghìn tỷ của tôi, món nợ này tôi vẫn đang đợi để giải quyết rõ ràng với anh ta.

Dương Tâm trợn tròn mắt, có lẽ lúc này cô chỉ có thể tìm cách thay đổi sự chú ý của Lục Gia Bách.

Đôi mắt của cô hơi nheo lại, dần dần đồng tử của cô như mất tiêu điểu, cô từ từ cúi xuống thu mình lại, cơ thể khẽ run lên.

Lục Gia Bách trầm giọng chửi rủa, anh hiểu nhầm là do dược tính trong cơ thể cô ấy lại bắt đầu phát tác.

“Còn 5 phút nữa là tới biệt thự của tôi rồi, cô cố gắng chịu đựng một chút, đợi đến đó tôi sẽ để cô ngâm mình bồn tắm nước lạnh. Tôi cũng gọi điện thoại cho Triệu Anh rồi, anh ấy muộn nhất 15 phút nữa mới tới, cô có thể chịu đựng được dược tính mà, những bác sĩ thông thường cũng không thể giải quyết được, vì vậy cô đừng có đánh tôi. Cô yên tâm, tôi không phải tên cặn bã đến mức thấy phụ nữ là muốn lên giường,”

“…”

Lục Gia Bách không lừa cô, khoảng 4,5 phút sau, cô cũng không rõ nửa, bởi vì dược tính trong cơ thể cô lại điên cuồng phát tác. Đúng lúc cô sắp ngã quỵ, chiếc xe từ từ chạy vào biệt thự.

Sau khi dừng ở cửa chính, cô lảo đảo mở cửa xe, run giọng hỏi: “Phòng tắm ở đâu?”

Lục Gia Bách có thể nhìn thấy rõ nét ửng hồng trên khuôn mặt cô qua ánh đèn mở ảo, trong đó còn có một chút đau đớn nữa.

“Tầng hai, căn phòng phía bên trái.”

Anh nói xong, cô lao vào phòng như mũi tên bắn.

“…”

Dương Tâm cả người loạng choạng, sau khi lao vào phòng ngủ chính trên tầng hai, cô không để ý đến trang trí hoa văn trong phòng, mà chạy thẳng vào phòng tắm.

Sau khi vặn vòi nước, cô mặc cả quần áo nằm vào bồn tắm, hơi lạnh phải vào người cô, cuối cùng cũng kiểm soát được nhiệt lượng sắp bùng phát trong cơ thể cô.

7 năm nay, cô chưa bao giờ thảm hại như vậy.

Tôn Bích Như.

Dương Nhã.

Là bọn họ đã khıêυ khí©h cô trước, vì vậy đừng trách cô tàn nhẫn.

Có Lục Gia Bách ở đây, cô biết sự việc tối nay sẽ không bị lộ ra ngoài.

Vì danh tiếng của con trai mình, Lục Gia Bách cũng không cho phép những vụ bê bối như này bị truyền ra ngoài.

Thế nhưng, trước nay cô cũng không phải là người lương thiện, cũng chưa từng nghĩ đến việc dễ dàng buông tha cho Dương Nhã, vì thế khi cô rời khỏi gác xép, cô đặc biệt quay lại một đoạn video trong căn phòng.

Sau đêm nay, khắp nơi sẽ tràn ngập những vụ bê bối.

Cô sẽ không vạch trần.

Thế nhưng, cô sẽ đăng những tấm hình khiêu gợi trên giường của Dương Nhã lên.

Cô muốn hai mẹ con Tôn Bích Như được nếm thử mùi vị rời từ thiên đường xuống địa ngục ra sao.

Tối nay, bọn họ có thể sẽ tự mãn, tưởng rằng cô đã rút lui, thế nhưng sáng sớm hôm sau, bọn họ sẽ biết thế nào gọi là “lộ nguyên hình”, cái gì gọi là “rơi từ thiên đường xuống địa ngục”.

“Cốc, cốc, cốc.”

Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên.

Cô nhanh chóng thu lại những suy nghĩ thất thường của mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn ra cửa phòng ngủ.

“Có chuyện gì vậy?”

Một giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ vang lên từ bên ngoài: “Có đồ cần đưa cho cô, tôi có thể vào không?”