Chương 4

Chưa đầy một năm, liên bang đã đưa ra phán quyết cuối cùng cho các quan lại tướng lãnh của đế quốc. Tất cả alpha, beta đều bị xử tử còn omega đưa đi vào các câu lạc bộ. Nếu Hạ Ngôn Tân không được Lục Dã bảo vệ thì cũng sẽ trở thành món đồ chơi của vô số phú thương, chính khách liên bang. Hạ Ngôn Tân nghe tin tức thông báo thiếu tướng cuối cùng của đế quốc đã tự sát, rũ mắt ôm lấy thân thể mình. Anh cảm thấy hơi lạnh, có chút hâm mộ vị tướng quân này.

"Buồn sao?"

Hạ Ngôn Tân lắc đầu, nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa chính là như vậy."

Lục Dã chỉnh lại đài, lại ném cho Hạ Ngôn Tân một tấm thảm. Mẫu thân hắn đại khái sợ hắn đối xử với anh không tốt. Bà lại làm bác sĩ nên đã chuyển tiếp rất nhiều tri thức liên quan đến Omega trong thời kì mang thai. Lời cuối, mẫu thân còn nhắc nhở: Omega sinh hài tử rất đau, nhớ rõ tiêm thuốc giảm đau, đặc biệt là Omega nam, khoang sinh sản hẹp hơn rất nhiều, đau không tả được. Lục Dã liến mắt đánh giá thân hình đơn bạc của omega, kỳ thật hắn không tin được Hạ Ngôn Tân muốn sinh con của hai người.

Hạ Ngôn Tân vẫn thật gầy cho nên Lục Dã luôn cố gắng làm anh ăn thêm một chút, lo lắng anh hấp thụ không đủ dưỡng chất. Hạ Ngôn Tân phát ngốc, thậm chí không cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Alpha bên cạnh, trong tay cầm cốc sữa chua trái cây với kiwi thái hạt lựu, anh mới lấy lại tinh thần, ăn một ngụm.

Lục Dã trả lời mẫu thân: Anh ấy sợ đau, không thể sinh mổ ạ?

Mẫu thân trả lời: Có thể nhưng quá trình lành sẹo so với sinh thường đau hơn nhiều, không bắt buộc thì vẫn không nên làm.

Lục Dã liếc mắt nhìn Hạ Ngôn Tân đang thong thả ăn sữa chua. Hạ Ngôn Tân rốt cuộc cũng để ý được, ngẩng đầu về phía hắn. Hai người đều ngồi trên sopha nhưng cách nhau khá xa, ở giữa có thể nhét thêm 3 người ngồi cùng.

Hắn nói: "Kỳ thật, anh rất hâm mộ bọn họ phải không."

Hạ Ngôn Tân giật mình, nói: "Ừm."

Sắc mặt Lục Dã đạm bạc, đứng dậy đi về thư phòng. Theo dự kiến của bác sĩ, ngày sinh đã gần đến, thân thể Hạ Ngôn Tân nặng nề hơn, mỗi ngày đều ngủ không ngon giấc. Lục Dã ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, chuẩn bị rất nhiều thứ.

Sự thật chứng minh, Lục Dã lo lắng là đúng. Hai rưỡi sáng, Hạ Ngôn Tân đau bụng không chịu được. Lục Dã đã chuẩn bị trong nhà sẵn đầy đủ dụng cụ y tế, thiết bị máy móc giống như một cái bệnh viện tư nhân, chỉ để phục vụ cho vợ mình. Bác sĩ cùng hộ sĩ đều có kiến thức chuyên ngành tốt nhất, sẵn sàng ở phòng dưới lầu chờ lệnh. Toàn bộ quá trình không có động tác thừa hay trì hoãn một chút thời gian nào. Lục Dã nghe trong phòng Hạ Ngôn Tân rên đau, vẫn đau lòng nhiều. Hắn dựa lưng vào tường, nhắm mắt lẳng lặng chờ đợi, mỗi giây mỗi tích tắc đều gian nan trôi. Hắn suy nghĩ đến nhiều chuyện lung tung. Ví dụ như, Omega xuất huyết nhiều trong quá trình sinh sản, lại đến, Omega rong huyết sau khi sinh. Hắn suy nghĩ một lát liền không chịu nổi, đầu óc hoảng loạn. Hạ Ngôn Tân gầy như vậy có thể chịu được sao? Hộ sĩ ra ngoài đưa hắn vào, nói: "Lục tiên sinh, ngày có thể bồi sản, tin tức tố của ngài có thể trấn an omega của ngài, giảm bớt đau đớn mà Omega phải chịu.". Lục Dã muốn đi vào nhưng hắn lại nghĩ, trong lúc này, Hạ Ngôn Tân hẳn là không muốn thấy mình. Hắn lại lắc đầu, nói: "Không cần.".

Hộ sĩ thầm nghĩ, tin đồn quả nhiên đúng, Lục Dã không có cảm tình với Omega này, chỉ muốn làm nhục đối phương vậy nên mới trói người ta ép sinh hài tử cho mình. Rất lâu sau, trời cũng đã sáng, Lục Dã mơ hồ nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non. Lục Dã không nhịn được đi vào. Hạ Ngôn Tân mệt mỏi nằm trên giường, bác sĩ ôm đứa trẻ đỏ hỏn đặt ở ngực anh, chúc mừng: "Chúc mừng Hạ tiên sinh, là bé trai.". Trán Hạ Ngôn Tân toàn là mồ hôi, choáng váng gật đầu, anh nghĩ thầm bảo bảo thật là bé. Anh không kịp thấy rõ dung mạo của hài tử, vì mệt nhọc quá độ rơi vào hôn mê.

"Sao anh ấy lại ngất?"

Bác sĩ bọc em bé lại, cười đáp: "Chỉ là mệt mỏi quá thôi, thân thể Hạ tiên sinh cũng không tệ lắm, ngài chú ý huyết áp của sản phu, tôi xuống lầu trước.". Trong lúc anh hôn mê, Lục Dã luôn túc trực ở bên người, dùng tin tức tố bao lấy Hạ Ngôn Tân, trấn an anh. Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua bé cưng đang nằm ngủ. Bảo bảo chưa sinh ra đã bị thân sinh phụ thân lợi dụng, cả người đều ửng hồng, tóc lại đen nhánh, nhìn qua vừa bé da lại nhăn, một chút đều không xinh đẹp.

Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua tã lót nhắm mắt lại ngủ tiểu gia hỏa.

Còn chưa sinh ra đã bị thân sinh phụ thân lợi dụng tiểu gia hỏa, cả người đều thực hồng, tóc lại rất hắc, nhìn lại nhăn lại tiểu, một chút đều không xinh đẹp. Lục Dã thu lại ánh nhìn, dùng khăn lông ấm nhẹ nhàng lau mặt cho Hạ Ngôn Tân. Lông mi của anh chạm nhẹ vào lòng bàn tay hắn, làm cho hắn thấy hơi ngứa, càng khó chịu hơn là tâm ngứa. Hài tử đã chào đời, mọi chuyện về sau sẽ thuận lợi hơn nhiều. Hắn đổi việc, đổi tinh cầu sinh sống, đổi sang một nơi không ai để ý đến thân phận của Hạ Ngôn Tân, cùng Hạ Ngôn Tân kết hôn. Sau đó năm năm, mười năm, mười lăm năm, mọi việc dần trôi vào quên lãng, không ai nhớ rõ. Đến lúc đó, hài tử đều lớn, Hạ Ngôn Tân liền không nghĩ rời đi. Hắn gửi cho cha mẹ xong ảnh chụp bé con sau đó nói: Ba, mẹ, bọn em khởi hành đi sao tiên nữ đây. Cha mẹ mặc dù nói không rảnh nhưng vẫn cùng em gái đến thăm tôn tử. Mẫu thân Lục Dã nhìn Hạ Ngôn Tân an tĩnh ngủ say trên giường, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Muội muội đã 18 tuổi, nàng ôm tiểu bảo bảo cười vui vẻ. Mẫu thân lén lút nói với Lục Dã:"Nếu con chỉ là muốn cứu người ta vậy thì thành công rồi đấy, về sau... "

Lục Dã lắc đầu, kiên định nói: "Con sẽ không bỏ anh ấy."

Phụ thân không biết nói gì, nhìn thoáng qua ái thê, nói: "Con nói gì?"

Lục Dã nói: "Ba, con muốn bảo vệ anh ấy cả đời, giống như ba che chở mẹ."

Phụ thân nhìn Lục Dã một lúc lâu, cũng phải thỏa hiệp, nói: "Được rồi, Lục Dã, đời con, con tự quyết. Nhưng hôn lễ của hai đứa, ba, mẹ và em gái sẽ không đi."

Hạ Ngôn Tân từ từ tỉnh táo, đã là chạng vạng. Không đến một ngày, anh đã có tiểu bảo bảo vô cùng đáng yêu, từ một omega độc thân không hiểu sao có alpha rồi lại có một người huyết mạch tương liên với mình. Cha mẹ anh đều làm quan của đế quốc, qua đời từ rất sớm. Một mình cô đơn mấy chục năm, Hạ Ngôn Tân đã có hài tử của riêng mình. Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại, anh muốn đi xem bé cưng trong nôi nhưng phần eo dưới không có sức, vừa mới thử đứng lên liền không vững, mất trọng tâm, ngã xuống thảm.

"Uỵch ——"

Tiếng kêu lớn, Lục Dã ở phòng bên cạnh cũng có thể nghe thấy, chạy đến, hắn không nghĩ là Hạ Ngôn Tân tỉnh sớm thế, cho rằng anh còn ngủ tiếp trong chốc lát. Hắn nâng Hạ Ngôn Tân dậy. Ánh hoàng hôn len lỏi qua khe hở chiếu sáng phòng, màu cam nhẹ ấm áp làm Hạ Ngôn Tân cảm thấy thật ấm áp giữa trời đông.

Lục Dã nói: "Anh cứ nằm đi, tôi đem con qua."

Không biết có phải do tác dụng của tin tức tốc hay không, giọng Lục Dã không kiềm chế được ôn nhu hơn, ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều. Hạ Ngôn Tân kinh ngạc nhìn Lục Dã, nhẹ nhàng lên tiếng. Tiểu bảo bảo sau khi uống một bình sữa lớn liền ngoan ngoan nằm ngủ, không làm cho 2 baba của bé phải lo lắng. Lục Dã không biết bé bi đang nằm mơ gì nhưng hắn cảm thân mình dường như đang nằm mơ. Sau rất nhiều thời gian, cuối cùng, Hạ Ngôn Tân cũng mỉm cười, anh nhéo nhéo tay nhỏ của em bé, bé bi đang ngủ mơ nắm chặt đầu ngón tay anh. Khoảnh khắc ấy, Hạ Ngôn Tân muốn rơi lệ.

Thật đáng yêu.

Lục Dã bế tiểu bảo bảo đặt vào lòng Hạ Ngôn Tân, anh giật mình, thật cẩn thận ôm bảo bảo, hỏi: "Cậu đặt tên chưa?"

"Chưa, tôi chờ anh tỉnh, anh quyết định."

Lòng Hạ Ngôn Tân rung động một chút, anh nhìn cảnh hoàng hôn xa xa, mặt trời lặn ánh chiều tà, nói: "Cậu đặt đi.". Lục Dã dõi theo tầm mắt Hạ Ngôn Tân, trước mặt cảnh sắc lung linh tráng lệ. Mây từng lớp từng lớp bao phủ ánh vàng nhẹ, sóng biển lấp lánh, hải âu lướt cánh qua, du thuyền chầm chậm trôi. Nếu bọn họ đều không làm quan, ngày bảo bảo ra đời, sẽ là ngày hạnh phúc nhất trên đời của bá tánh bình thường. Bọn họ cùng nhau đặt tên cho hài tử như một đôi phu phu AO ân ái. Lục Dã nói: "Vậy, gọi là Lục Huy đi, ánh chiều tà - Huy."

Tầng mây bị nhuộm thành đạm kim sắc, mặt biển sóng nước lóng lánh, hải âu đi qua, du thuyền sử quá.

Nếu, bọn họ hai cái đều chưa từng là quan quân nói, bảo bảo ra đời nhật tử, nên là tầm thường bá tánh ngày lành.

Bọn họ rúc vào cùng nhau cấp hài tử đặt tên bộ dáng, cũng như là một đôi ân ái AO phu phu.

Lục cũng nói: "Hảo. Kia kêu Lục Huy đi, ánh chiều tà huy."

( Phổ cập kiến thức: Trong tiếng Hán, rất nhiều chữ khác nhau đều được đọc là huy. Tên em bé nhà chúng mình là chữ này 晖 - nghĩa là bóng chiều, trong một số trường hợp thì được hiểu là ánh mặt trời. Trong chữ 晖 có sử dụng bộ nhật là mặt trời đó. Tên hay với ý nghĩa ghê.)

Hai người cùng nghĩ đến tên này. Hạ Ngôn Tân nhìn Lục Dã. Lục Dã vẫn bình đạm như cũ, thần sắc đạm mạc, mặt không biểu tình, nhìn không rõ hỉ nộ ái ố lạc dục. Hạ Ngôn Tân biết rõ mình không nên có bất luận cảm tình gì đối với người nam nhân này thế nhưng sớm chiều ở chung, anh cũng không ghét Lục Dã, thậm chí thấy mình có thể bị Stolckholm, bị nhốt lâu rồi cũng không nhịn được nhìn Lục Dã vài lần. Nhưng anh nhanh chóng khắc chế suy nghĩ ấy, chuyển sự chủ ý đến em bé. Lục Dã theo bản năng kiểm tra trán Hạ Ngôn Tân, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Hạ Ngôn Tân lắc lắc đầu, nói: "Có hơi mệt."

"Muốn ăn gì không?"

Hạ Ngôn Tân nói: "Lát sau đi."

Lục Dã dìu anh nằm xuống, dịch dịch góc chăn. Trước khi Hạ Ngôn Tân đẻ, ngay cả độ dày của chăn đều suy xét rồi. Hắn rất thích Hạ Ngôn Tân, cả huấn luyện viên anh tuấn trong trí nhớ lẫn Hạ Ngôn Tân tiều tụy tái nhợt của hiện tại. Hắn có thể dâng cho những điều tốt nhất nhưng chỉ không thể cho Hạ Ngôn Tân tình yêu tốt nhất. Người là do hắn cướp được. Hai người tưởng chừng như hai đường thẳng chỉ có 1 giao điểm nay lại xiêu xiêu vẹo vẹo mà thành hòa thành một đường. Là hắn một bên tình nguyện, là bản thân ít kỷ nhưng Lục Dã không hối hận. Trước khi đóng cửa, hắn nhìn Hạ Ngôn Tân một cái, nói: "Sắp tới có khả năng phải chuyển nhà, anh muốn mang gì đi hãy nói cho tôi.".

Hạ Ngôn Tân không để bụng, nhắm mắt lại nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Ở đâu, với ai, giờ phút này đều không quan trọng. Anh có tiểu bảo bảo. Đó là con của anh. Cả đời này không có cái gì quý hơn bé bi mặc tã này, Lục Huy trân quý hơn hết. Lục Dã mang công việc về nhà làm để tiện chăm sóc Hạ Ngôn Tân mới đẻ xong và tiểu bảo bảo dễ ăn dễ ngủ. Dù tới nhà mới, Hạ Ngôn Tân cũng không nghĩ gì nhiều, liên bang có nhiều ngành khác nhau, có thể là chuyển qua ngoại giao, anh không hề nghĩ đến việc Lục Dã xuất ngũ. Mặc dù tham gia phái bộ ngoại giao đi nữa cũng không có khả năng mỗi ngày đều ở nhà. Cho đến một ngày, anh nhìn thấy bí thư ôm notebook tới nhà cùng hắn báo cáo tình hình gần đây mới nhận ra có thể Lục Dã đã đổi công tác. Đó là chuyện của Lục Dã, anh không có hứng quan tâm cũng không có tư cách qua hỏi. Sau khi có hài tử, anh dần trốn tránh hiện thực, tận lực tập trung chú ý hài tử. Tiểu bảo bảo uống sữa xong, miệng phì phì thổi bong bóng, đôi mắt to tròn nhấp nháy nhìn anh. Lục Huy lớn lên rất giống Lục Dã. Hạ Ngôn Tân nhìn trong chốc lát, nhẹ nhàng cười cười: "Bé ngoan, ngủ đi.". Hạ Ngôn Tân đối với bảo bảo ôn như tận xương cốt mà với trượng phu thì xem một cái cũng ngại nhiều. Phía sau, Lục Dã nhìn trong chốc lát, có chút ghen ghét con mình. Hắn đặt thuốc bổ lên bàn, Hạ Ngôn Tân đi quan uống một bình nhỏ. Anh muốn làm bạn với hài tử thật lâu vật nên hiện tại, anh rất quan tâm đến sức khỏe. Ngẫu nhiên, anh cảm thấy mọi chuyện đều là sai lầm nhưng phần lớn, hắn đều chìm trong sự đáng yêu của tân sinh mệnh này. Lục Dã thay áo ngủ, nói: "Ngủ sớm một chút, mai cùng tôi đi đăng ký.".

Hạ Ngôn Tân ngẩn người, nói: "Cái gì?"

Lục Dã nói: "Đăng ký kết hôn, tôi muốn cùng anh kết hôn."

Hạ Ngôn Tân cảm thấy thật hoang đường, anh trầm mặc gần một phút mới chậm rãi lắc đầu nói: "Tôi không đi."

Lục Dã nhăn mi: "Liên bang quy định, sau khi Alpha đánh dấu Omeg, hai người là phu thê."

"Cho nên?"

"Dù có đăng ký kết hôn hay không, pháp luật đã sớm nhận định anh là bạn lữ hợp pháp của tôi, vậy thì anh phảng kháng làm gì?"

Hạ Ngôn Tân vẫn trầm mặc, qua một lúc lâu, Lục Dã tắt đèn bàn, Hạ Ngôn Tân nhẹ giọng nói: "Cậu biết mình đang làm gì sao?"

Lục Dã đáp: "Biết."

Hạ Ngôn Tân nhắm mắt, thanh âm có chút run rẩy: "Tại sao lại là tôi?"

Lục Dã không trả lời.

Hạ Ngôn Tân nói: "Lỡ về sau cậu gặp được người mình yêu thì làm sao?"

Lục Dã vẫn như cũ không trả lời.

Hạ Ngôn Tân có chút hỏng mất, anh nói: "Chúng ta không thể tiến tới hôn nhân, chúng ta cũng không thể kết làm phu thê, đây đều là sai lầm."

"Vậy còn Lục Huy, cũng là sai lầm?" Lục Dã bình tĩnh nói, hắn biết tử huyệt của Hạ Ngôn Tân.

Lần này, Hạ Ngôn Tân không nói.

Lục Dã nói: "Không cần nói nữa, dù anh có nói gì, chúng ta đều phải kết hôn."

Rạng sáng, bé con ê ê a a khóc vài tiếng, lúc anh muốn đứng dậy, Lục Dã nằm bên người đã nhanh chóng đứng dậy bế bé con lên dỗ. Anh lại tiếp tục giả vờ ngủ, giả vờ đến tận hừng đông, nguyên một đêm không ngủ. Ngày tiếp theo, anh cùng Lục Dã chụp ảnh kết hôn. Trong ảnh, anh không cười nhưng Lục Dã cười. Từ ngày ấy, Hạ Ngôn Tân hiếm khi cùng Lục Dã nói chuyện. Mới đầu, Lục Dã nghĩ là anh chăm bé con quá mệt mỏi, anh nỗ lực gánh vác gia đình hơn nhưng dù là đề tài về em bé, Hạ Ngôn Tân cũng không nói chuyện với hắn. Sau, hắn minh bạch, đây là đáp án của Hạ Ngôn Tân với hôn nhân của bọn họ.

Lục Dã bận rộn ở công ty, chỉ đêm khuya mới về nhà. Cứ như vậy nửa tháng trôi qua, Hạ Ngôn Tân chào đón động dục kỳ đầu tiên sau khi đẻ. Anh vẫn không có tiền, không thể bước ra khỏi biệt thực cho nên không thể mua ức chế tề. Đêm khuya, Lục Dã về nhà ngửi thấy hương hoa hồng nồn nàn quẩn quanh khắp nơi. Sau khi sinh hài tử, tin tức tố của anh ngọt hơn. Hắn đã một thời gian dài không ngửi thấy mùi tin tức tố của Ngôn Tân, giờ đây thấy mùi, cũng động tình. Hắn đứng trước cửa phòng ngủ, hút điếu thuốc. Trong lúc mang thai, thân thể Hạ Ngôn Tân vẫn luôn không thoải mái, Lục Dã cũng cảm thấy Omega sinh hài tử là một loại thống khổ. Bản thân hắn không có khát khao mãnh liệt chuyện có con, giống như đứa bé đầu tiên, là công cụ để cứu Hạ Ngôn Tân, cũng chính do Hạ Ngôn Tân là người sinh nên hắn mới cảm thấy đứa bé đáng yêu. Hắn yêu Hạ Ngôn Tân rất nhiều, yêu hơn hài tử vậy nên, vì tránh thai, hắn đã đi làm tiễu phẫu - buộc ga-rô. Nhìn thoáng qua phòng ngủ, chỉ cần bật đèn, Lục Dã liền có thể nhìn thấy mĩ nhân động tình nhưng hắn men theo bóng tối đi đến mới giường, chưa nói lời nào liền nghe được Hạ Ngôn Tân đang cuộn tròn cơ thể, run rẩy: "Thuốc ức chế...."

"Cho tôi thuốc ức chế"

Ngày bọn họ gặp lại, Hạ Ngôn Tân cũng nói với hắn câu này. Một năm trôi qua, Hạ Ngôn Tân vẫn đối diện hắn, nói lời này. Ánh mắt Lục Dã trầm xuống như điềm báo bão sắp tới. Hắn nói: "Không có thuốc ức chế.". Hạ Ngôn Tân rất khó chịu nhưng không quên mình vẫn đang chiến tranh lạnh với Lục Dã. Anh rũ lông mi, nỗ lực không chế thanh âm không run rẩy nhưng ánh mặt tỏ rõ vẻ yếu ớt. Lục Dã cười nhạo một tiếng, cầm bình sữa cho nhi tử uống sau đó em bé chìm vào giấc ngủ. Hắn đi tắm nước lạnh, đang định đi thư phòng ngủ một đem nhưng không nhịn được lại đi nhìn Hạ Ngôn Tân. Hắn bật đèn, ánh đèn chói chang làm Hạ Ngôn Tân híp mắt lại. Thần chí không rõ, anh kéo ống tay áo của Lục Dã nố: "Lục Dã, xin cậu..."

Lục Dã ngậm điếu thuốc lá, nâng cằm Hạ Ngôn Tân, động tác không hề ôn nhu, nói: "Giờ anh mới biết cầu xin tôi.". Hạ Ngôn Tân không kiềm chế được, nước mắt chảy ra giàn dụa, nắm lấy khăn trải giường, định làm Alpha hung mãnh ôn nhu với mình một chút nhưng đầu óc hoảng hốt. Anh nghe được trượng phu lạnh lùng nói: "Hạ Ngôn Tân, đời này, anh chỉ có thể cầu xin tôi."

Thanh âm rất thấp, nhưng từng từ, từng chữ giày xéo tâm can.

Hạ Ngôn Tân an tĩnh nằm nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn, Lục Dã không ôm anh. Hai tay anh nắm chặt ga trải giường, giờ khắc này, dường như anh là người cô độc nhất trên cõi đời này. Đây là động dục kỳ thống khổ nhất của anh, từ hoàng hôn đến sáng sớm, anh cắn nát môi, Lục Dã cũng không hôn anh.

__________________________________________________________________________

Editor: Một chương khoảng 3500 chữ edit lâu quá là lâu huhu:( Có phải tui edit chán quá không mà hình như không ai đọc:(