Chương 51: Anh biết phải làm sao?

Toả Toả thấy vậy trong lòng có chút tiếc thương, những hình ảnh khó khăn ngày thơ ấu bỗng chốc hiện về. Cô móc trong túi ra một xấp giấy tiền, khoảng chừng gần ba nghìn tệ, bước đến gần:

- Tiền đây, cậu cầm lấy đi, trong túi tôi chỉ có tầm này, cho cậu hết, mau trả cái túi đây.

Cậu bé nghi hoặc nhìn Toả Toả, rón rén đến lấy xấp tiền, đoạn đặt chiếc túi trên kệ xi măng gần đó rồi quay lưng chạy đi

- Cậu không thể đi được, mau theo chúng tôi lên đồn cảnh sát. - Lưu Khả Ly lúc này cũng vừa chạy tới, đi cùng cô là hai người đàn ông, một già một trẻ

- Tôi ... tôi ... đã trả lại túi rồi mà - Cậu nhóc ấp úng, dường như là sắp khóc, đưa mât nhìn về phía Toả Toả dường như đang cầu cứu cô.

- Đi theo chúng tôi lên đồn - Người đàn ông bên cạnh Khả Ly nói lớn, giọng lơ lớ như người ngoại quốc

- Xin tha cho tôi - cậu nhóc lúc này sợ hãi tột đỗ, quỳ thụp xuống khóc nức nở

- Thôi tha cho cậu ta đi cô Khả Ly - Toả Tỏa xách chiếc túi lại, ôn hoà đáp - Cậu ta trả lại túi cho cô rồi đây.

- Xin tha cho tôi - cậu bé vẫn quỳ gối, tiếp tục nấc lên - mẹ tôi mấy hôm nay bị bệnh không đi làm được, anh em chúng tôi không có tiền ăn và đóng học, bí quá nên tôi phải làm liều

Lưu Khả Ly hết nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Toả Toả, ánh mắt cũng có chút xót thương.

- Tôi xin trả lại cô số tiền lúc nãy cô cho, chỉ dám xin 100 tệ mua bát mỳ cho mẹ thôi - Cậu bé vừa nói vừa đưa hai tay trả lại số tiền của Toả Toả

- Thôi, cậu cầm lấy đi, về nhà mua thuốc cho mẹ cậu, sau này cố gắng học thành tài, đây là danh thϊếp của tôi, cần gì cậu cứ gọi.

- Em cảm ơn chị - Cậu bé đưa ánh mắt cảm kích nhìn Toả Toả, gương mặt nhoè nhoẹt nước.

- Đi đi!

Cậu bé liêu xiêu chạy mất hút vào một con hẻm tối đen. Lưu Khả Ly nhìn theo một lát rồi quay sang Toả Toả:

- Cô cứ vậy mà cho cậu ta đi à?

- Cậu ta không phải người xấu, hoàn cảnh xô đẩy thôi - Toả Toả vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán

- Sao cô biết?

- Tôi cảm nhận. Cô xem trong túi có thiếu thứ gì không? Tôi nghĩ cậu ta chưa kịp mở túi đâu

- Còn nguyên vẹn - Lưu Khả Ly vui vẻ nói - Lúc nãy phải cảm ơn cô, tôi không ngờ cô chạy nhanh thật ấy

Lưu Khả Ly vừa nói vừa nhìn xuống chân Toả Toả, đôi giày của Viên Viện cọ xát vào gót chân của cô, trày da một mảng lớn, có chỗ đã rỉ máu:

- Ôi chân cô chảy máu rồi kìa - Khả Ly lo lắng nói.

- ui , lúc nãy mải chạy tôi không để ý, không sao đâu, lát nữa về khách sạn tôi băng lại - Toả Toả xua xua tay, điệu bộ thản nhiên - Hai vị này là ...

- À Toả Toả - Lưu Khả Ly sốt sắng - Tôi quên giới thiệu với cô - Đây là chủ tịch của chúng tôi Tsing Su và con trai cả của ông ấy Alex Su. Trên đường chạy đến đây tôi vô tình gặp họ. còn đây là Chu Toả Toả nhân viên quản lý dự án công ty của Diệp Cẩn Ngôn.

- Xin chào chủ tịch, xin chào anh Su, tôi không ngờ được gặp các ông ở đây.

- Chào cô Chu - chủ tịch Su hồ hởi nói - tôi không ngờ Diệp Cẩn Ngôn lại có một nữ nhân viên dũng cảm như vậy

- À không dám - Toả Toả vui vẻ đáp lại - Vì Lưu Khả Ly nói trong túi có tài liệu quan trọng nên tôi ...

- Chân của cô có làm sao không? - Alex Su cất giọng quan tâm

- Tôi không sao, cảm ơn anh –

Toả Toả lúc này mới quay sang nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta khoảng chừng ngoài ba mươi, dáng dấp to lớn, gương mặt hài hoà dưới một vầng trán cao thông minh, đường nét này Toả Toả cảm thấy vô cùng quen thuộc, không biết là cô đã gặp ở đâu rồi.

- Chân cô bị như vậy, có cần chúng tôi đưa cô về không? - Alex Su ân cần nói

- Đúng đó Toả Toả, để chúng tôi đưa cô về nhé - Lưu Khả Ly nói thêm vào

- À không cần đâu, tôi còn ghé trung tâm mua sắm lấy chút đồ nữa

- Cô chắc là không sao chứ - Lưu Khả Ly vẫn băn khoăn

- Không sao mà, chút này có là gì đâu. Không còn sớm nữa tôi xin phép. Chào chủ tịch Su, chào hai người.

Toả Toả lịch sự tạm biệt nhóm người rồi nhanh chân đi về hướng trung tâm mua sắm, bây giờ cô mới cảm thấy vết thương ở chân nhói đau. Lưu Khả Ly nhìn theo dáng đi hơi tập tễnh của Tỏa Tỏa, trong lòng trào dâng một sự cảm kích. Bên cạnh, Alex Su cất giọng rất nhỏ, như là chỉ nói với chính mình:

- Cô gái này thật đặc biệt.

Tỏa Tỏa xách túi đồ đến khách sạn vừa hay Diệp Cẩn Ngôn cũng mới họp xong, thấy cô bước cà nhắc ở hành lang, ông vội vàng tiến đến, lo lắng hỏi:

- Chân của em bị làm sao vậy?

- Ông xã – Tỏa Tỏa nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn thì tươi cười, vừa nhìn xuống bàn chân trầy xước của mình, vừa lắc đầu nói – Lúc nãy em đổi giày cho Viên Viện, lại rượt đuổi người ta ở ngoài nên chân bị đau một chút.

- Hả? – Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt nhìn Tỏa Tỏa từ đầu đến chân – Sao lại đổi giày cho Viên Viện, sao lại rượt đuổi người ta.

- Ông xã, mình vào phòng đã, rồi em kể anh nghe, chuyện không có gì đâu. –

Tỏa Tỏa nũng nịu ôm lấy cánh tay Diệp Cẩn Ngôn, đẩy cửa bước vào phòng.

- Em không sao mà, lúc nãy em và Lưu Khả Ly dạo phố, túi xách của cô ấy bị người ta cướp đi, em đuổi theo giành lại thôi.

- Hả? – Diệp Cẩn Ngôn nghe Tỏa Tỏa nói vậy thì thảng thốt. - Em ngồi xuống đây, để anh xem xem nào.

Nói xong ông kéo Tỏa Tỏa ngồi xuống chiếc ghế sofa, còn mình thì quỳ một chân ngồi trước mặt cô, nhẹ nhàng tháo đôi giày, phần đầu ngón và gót chân của cô bị đôi giày cọ xát vào, vài chỗ rỉ máu thấm ra cả bên ngoài tất.

- Em đau không? – Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng xoa xoa lên chỗ vết thương, xót xa nhìn cô.

- Không đau đâu, em quen rồi – Tỏa Tỏa cúi đầu nhìn xuống mái tóc hoa râm của Diệp Cẩn Ngôn, cổ họng như có gì đó chặn lại.

- Từ giờ em ra ngoài đừng tùy tiện làm như vậy nữa, em mà bị gì thì anh biết sống làm sao. – Diệp Cẩn Ngôn nói rất nhỏ, trong giọng nói vừa thấm đẫm yêu thương lại vừa xót xa đau đớn .

- Ông xã …

Tỏa Tỏa cúi người, ôm chặt bờ vai của Diệp Cẩn Ngôn, gương mặt nhạt nhòa nước áp sát vào mái tóc pha sương của ông, trong một lúc thật lâu, cô cứ nghẹn ngào mãi không nói thành lời.

- Từ bây giờ đừng như vậy nữa … Diệp Cẩn Ngôn vừa vén những sợi tóc mai dính chặt vào gương mặt Tỏa Tỏa, vừa dịu dàng nói.

- Vâng, em nhớ rồi, em sẽ không tùy tiện ra ngoài rượt theo người ta nữa – Cuối cùng thì Tỏa Tỏa cũng nở một nụ cười.

- Không chỉ rượt theo người ta, mà là làm gì cũng nên thận trọng. – Diệp Cẩn Ngôn đưa tay kí nhẹ lên trán cô

- Em nhớ rồi mà, em sẽ cẩn trọng. À, em có món quà tặng anh, em biết hôm nay là sinh nhật của anh, thư ký Phạm có nói với em. – Tỏa Tỏa lấy từ chiếc túi phía sau lưng ra một chiếc hộp nhỏ được gói trong một lớp giấy màu vô cùng bắt mắt.

- Cảm ơn em, là gì vậy – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, âu yếm nhìn cô.

- Anh mở ra xem đi – Tỏa Tỏa hồi hộp nói.

Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng mở gói giấy, thi thoảng lại mỉm cười nhìn về phía Tỏa Tỏa, đây là lần đầu tiên ông nhận quà sinh nhật từ sau khi Mẫn Nhi của ông ra đi. Hồi cô bé còn sống, mỗi năm vào sinh nhật, ông đều nhận một món quà từ cô, mỗi món quà đều được ông trân trọng cất giữ cho đến tận bây giờ.

- Đẹp quá! Sao em biết được anh thích kiểu dáng này – Diệp Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn chiếc đồng hồ trên tay.

- Anh thấy em giỏi không? – Tỏa Tỏa vui mừng đến híp cả mắt.

- Rất có khiếu thẩm mỹ!

- Em mua cả lắc tay cho em nữa, đây là một cặp đó!

- Ừm, lắc tay cũng rất đẹp, để anh đeo vào cho em nhé! – Diệp Cẩn Ngôn nâng tay của Tỏa Tỏa rồi đeo chiếc lắc vào.

- Em mua bằng thẻ anh làm cho em đấy! – Tỏa Tỏa e ngại.

- Vậy là tốt, cuối cùng thì em cũng dùng cái thẻ anh đưa rồi! – Diệp Cẩn Ngôn bật cười. Từ ngày họ là vợ chồng, nhiều lần ông muốn Tỏa Tỏa thoải mái mua sắm gì đó cho bản thân, nhưng không biết làm sao để mở lời, nếu thúc ép quá thì sợ cô nghĩ ông dùng vật chất để bao bọc, nên đành kiên nhẫn từng chút từng chút bù đắp cho cô.

- Hôm nay vốn dĩ em muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng cho anh, nhưng Phạm Phạm nói …. – Tỏa Tỏa ngập ngừng.

- Cậu ấy nói anh không tổ chức sinh nhật bao giờ, đúng không?

- Vâng…. Vì sao vậy? – Tỏa Tỏa lấy hết cảm đảm hỏi.

- ….

Diệp Cẩn Ngôn im lặng hồi lâu, Tỏa Tỏa hiểu, những chuyện này chắc hẳn ông khó mà mở lời được.

- Năm ấy Mẫn Nhi từ bên Anh về sinh nhật anh, vài ngày sau thì con bé trở lại bên đó, không hiểu có chuyện gì đã xảy ra nhưng khi vừa sang đến nơi thì con bé đã tự kết liễu đời mình. Khi ấy nó mới 18 tuổi. Mọi người nói, đó là lỗi của anh, mẹ con bé cũng nói vậy, anh chính là hung thủ. –

Diệp Cẩn Ngôn nghẹn ngào, mỗi lời nói thốt ra như một lưỡi dao đâm vào tim ông.

- Mẫn Nhi… và em … sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. .. –

Tỏa Tỏa bên cạnh không biết phải an ủi ông thế nào, đôi lúc nói ra được cũng là một sự giải thoát, và được lắng nghe cũng là một niềm an ủi. Cô vòng tay ôm lấy chặt Diệp Cẩn Ngôn, để đầu ông tựa vào ngực mình, để nước mắt của ông từng chút từng chút thấm vào da thịt mình. Một lát, cô mới nhỏ tiếng nói:

- Ông xã, giờ này ở một vũ trụ khác, có thể bạn ấy đang có một cuộc đời an yên rồi.

***

Sáng hôm sau, Phạm Kim Cang nhận được tin nhắn của Diệp Cẩn Ngôn, nói rằng ông đang chờ anh ở nhà hàng. Anh cắm cúi đi một mạch, hình ảnh trước mắt giường như có điều gì đó không thật, Diệp Cẩn Ngôn nhàn nhã ngồi cùng nhóm nhân viên, vừa ăn sáng vừa vui vẻ trò chuyện. Anh bước đến gần, dụi dụi mắt như muốn xác minh một lần nữa người đang ở trước mặt anh là Diệp Cẩn Ngôn, con hổ giấy khó chiều ương ngạnh.

- Diệp Tổng…tổng.

- À thư ký Phạm, cậu ngồi xuống đây, cùng ăn sáng với chúng tôi. – Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ nói.

- Vâng – Phạm Kim Cang vừa ngồi xuống vừa liếc mắt nhìn sang phía Chu Tỏa Tỏa, cô cũng cười tươi đáp lại.

- Chào Phạm Phạm!

- Hôm nay có gì mà ông vui vậy, Diệp Tổng. – Phạm Kim Cang cuối cùng không chịu được, bèn cất tiếng hỏi.

- Không có gì, chẳng phải hôm nay chúng ta sẽ nộp phương án dự thầu cho thành phố sao, tôi chỉ muốn khích lệ các cậu thêm một chút. – Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn nói.

- À cũng phải cũng phải.

Phạm Kim Cang cúi đầu gật gật. Tuy rằng Diệp Cẩn Ngôn nói ông vui để ủng hộ tinh thần cho bọn họ trước ngày nộp phương án dự thầu cho thành phố, nhưng rõ ràng anh nhận thấy lí do không hẳn là như vậy, có lẽ ông đã trút được một chút gánh nặng tâm lý trong lòng, mà người giúp ông làm được điều này không ai khác chính là Chu Tỏa Tỏa. Phạm Kim Cang thở nhẹ một hơi, cuối cùng anh cũng đã hoàn toàn an tâm rồi.