Chương 56: Anh nói gì vậy?

Phạm Kim Cang chắc mẩm anh sẽ có một ngày buồn chán, đơn thương độc mã trở về Thượng Hải vì Diệp Tổng của anh nhất định sẽ cùng phu nhân của ông ấy dành tận hưởng không gian riêng tư. Anh dự định sau khi ăn sáng sẽ ra ga tàu, đáp chuyến sớm nhất trở về.

Tinh tinh!

Tin nhắn của Diệp Cẩn Ngôn

- Tiểu Phạm, ăn sáng xong thì ghé phòng tôi, chúng ta bàn bạc chút công việc.

Phạm Kim Cang sửng sốt, Diệp Tổng này sao không đi chơi cùng Chu Toả Toả chứ

- Ông có việc gì phân phó ạ? - Phạm Kim Cang rất nhanh gửi lại một tin hồi âm.

Một lúc lâu sau cũng không thấy Diệp Cẩn Ngôn nói tiếp, đoán biết ông thực sự có việc quan trọng cần bàn, nên Phạm Kim Cang cắm đầu cắm cổ đi lên.

- Diệp Tổng - Mới bước vào phòng, Phạm Kim Cang đã vội vã nói - Ông và Toả Toả không phải sẽ đi tham quan hôm nay ư?

- Không, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện, hôm qua Lưu Triệu Mẫn nói bà ta cần Mịch Uyển - Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa đưa tay bóp bóp trán, điệu bộ có chút mệt mỏi.

- Hả? - làm sao lại có chuyện đó được ? phạm kim cang thì thầm, dường như sợ Toả Toả sẽ nghe thấy câu chuyện của họ.

- Hôm qua Toả Toả đã biết rồi?

- Biết chuyện gỉ cơ? - Anh sửng sốt hỏi

- Chuyện của tôi và Lưu Triệu Mẫn.

- Thật à?

- Ừm! - Phạm Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp, gương mặt cũng bình thản hơn.

- Cô ấy không nói gì sao? Cô ấy biết ...- Phạm Kim Cang ngập ngừng, chuyện vợ chồng của Diệp Cẩn Ngôn lẽ ra anh không nên hỏi nhiều như thế.

- Phạm Phạm - Toả Toả lúc này mới từ phòng ngủ bước ra, trên người mặc bộ đồ thể thao thoải mái, dường như là đã chuẩn bị xong cho chuyến đi về của họ - Anh mới ghé ư?

- Chào buổi sáng Toả Toả - Phạm Kim Cang đổi giọng vui vẻ

- Hôm qua tôi đã nghe được câu chuyện của ông xã tôi và giáo sư Lưu, tôi cũng cảm thấy bà ấy đang tính toán điều gì đó mà chúng ta không biết. - Toả Toả ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn, dịu dàng nắm lấy tay ông.

- Cô ...? - Phạm Kim Cang định nói tiếp, nhưng thật may anh dừng lại kịp, trước mặt Diệp Tổng tốt nhất anh không nên quá thân mật với Toả Toả.

- Tôi hiểu anh muốn nói gì mà! Tôi cũng nói với Cẩn Ngôn rồi, bây giờ chúng tôi cùng nhau bàn bạc xem rốt cuộc giáo sư Lưu muốn gì?

Phạm Kim Cang nhìn về Diệp Cẩn Ngôn, ông cũng gật đầu đồng tình.

- tôi thấy ít nhất hôm qua bà ta cũng nói ra mục đích của mình là giành lại Mịch Uyển - Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn nói

- Nhưng bà ấy và Mịch Uyển đâu có liên quan gì?

- Cũng không hẳn, ngày xưa tôi đã hứa sẽ chuyển nhượng toàn bộ Mịch Uyển cho Mẫn Nhi khi con bé đủ mười tám tuổi. - Diệp Cẩn Ngôn mím môi, giọng nói pha lẫn xót xa

- .... Cả Phạm Kim Cang và Toả Toả đều rơi vào im lặng, họ vẫn chưa hiểu ý tứ của ông.

- Nhưng Mẫn Nhi mất rồi, theo lí bà ấy sẽ được nửa dự án. Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì rơi vào trầm mặc. Một lúc lâu sau ông mới chầm chậm nói tiếp.

- Không phải có chuyện phi lí như vậy chứ? - Phạm Kim Cang sửng sốt, giọng nói cũng lớn hơn.

- Ngày trước Mịch Uyển chưa khởi động, tôi tưởng chuyện đó sẽ chìm xuống, nhưng bây giờ có lẽ không thể không lưu tâm - Diệp Cẩn Ngôn trầm tư - Tôi có cảm giác tham - của bà ấy không chỉ dừng lại ở Mịch Uyển đâu.

Chu Toả Toả cùng Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cang thảo luận một lúc rất lâu, chủ đề của họ chỉ xoay quay giáo sư Lưu và dự án Mịch Uyển. Tuy rằng cả ba chưa thể đoán biết được toàn bộ những mưu đồ và tính toán của giáo sư Lưu, nhưng ít ra giữa họ đều có sự đồng thuận và hợp lực với nhau cùng giải quyết mọi việc. Dù có thế nào đi nữa, chỉ cần cùng nhìn về một hướng, khó khăn nào cũng sẽ vượt qua thôi.

Đến gần trưa, Diệp Cẩn Ngôn quyết định quay trở về Thượng Hải, Chu Toả Toả cũng vui vẻ đi theo ông, Phạm Kim Cang thì gấp rút sắp xếp mọi việc. Trong thời gian đợt thành phố xem xét phương án dự thầu của bọ họ, thì dự án riêng Mịch Uyển cũng cần phải chuẩn bị cẩn trọng. Toả Toả cảm thấy vừa lo lắng nhưng lại vừa hồi hộp, đây là việc lớn đầu tiên cô được sát cánh của với Diệp Cẩn Ngôn với tư cách là phu nhân của ông ấy, nhất định cô sẽ cố gắng hết sức, không phải chỉ để chứng tỏ bản thân mình, mà còn là bắt đầu một hành trình mới được kề vai sát cánh cùng với người đàn ông mà cô yêu.

***

Lưu Khả Ly đẩy hành lý đến cửa phòng giáo sư Lưu đã thấy cha nuôi của cô và bà ấy từ trong phòng bước ra, xem thái độ của hai người họ, Khả Ly đoán dường như có chuyện gì đó đã xảy ra mà cô không biết.

- chào buổi sáng cha nuôi, chào buổi sáng cô.

- Khả Ly, con sắp xếp mọi thứ ổn cả chứ? – Giáo sư Lưu nhẹ giọng nói với Khả Ly, ánh mắt chùng xuống, giường như muốn trốn tránh ánh nhìn của cô, cũng vừa để giấu đi vẻ mỏi mệt của bà.

- Dạ, con đã sắp xếp xong cả rồi thưa cô, chúng ta có thể về lại Thượng Hải bất kỳ lúc nào ạ.

- Vậy thì tốt, chúng ta xuống ăn sáng rồi khởi hành.

Giáo sư Lưu nói xong, toan bước đi thì người đàn ông ngăn lại.

- Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện với Khả Ly một chút, việc ăn sáng để sau đi.

- Anh còn chuyện gì muốn nói nữa? – giáo sư Lưu có vẻ không thoải mái.

- Hai người cứ vào đây đã.

Ông ta nói xong thì quay trở lại phòng, Lưu Khả Ly khẽ liếc nhìn giáo sư Lưu rồi lẽo đẽo bước theo ông.

- Hôm qua con đã gặp Alex Su chưa? – Ông ta chưa kịp ngồi xuống đã vội vàng nói.

- Dạ… dạ con có gặp rồi ạ? – Lưu Khả Lưu lúng túng, cô biết cha nuôi cố ý sắp xếp để cô tiếp xúc gần hơn với Alex Su, nhưng không nghĩ là ông lại để tâm nhiều đến như vậy.

- Chúng ta nên ở lại đây thay vì về lại Thượng Hải.

- Tại sao vậy? – Giáo sư Lưu và Khả Ly đồng loạt lên tiếng.

- Để giải quyết mấy chuyện lộn xộn của hai người cho gọn gang đã – Người đàn ông gằn giọng.

- Lưu Vân – Giáo sư Lưu không kiên nhẫn nói – chẳng phải em đã giải thích cho anh rằng chuyện chiếc lắc tay của phu nhân thị trưởng hoàn toàn là do Dương Kha kia làm việc không đến nơi đến chốn ư?

- Hừm – em đừng chỉ đổ lỗi cho Dương Kha, thái độ của em ngày hôm qua thật quá là bốc đồng, mọi người đồn đoán là Chu Tỏa Tỏa kia và em có thù oán gì mà em dồn chỉ trích cảm tính về cô ta quá đáng như vậy?

- Anh … - Giáo sư Lưu cố nên cảm xúc đang trào lên, ánh mắt ngấn ngấn xuất hiện những tia máu đỏ.

- Thái độ của em hôm qua thật không đúng với một giáo sư Lưu khôn khéo bản lĩnh trong mắt mọi người.

- Em làm sao biết được Chu Tỏa Tỏa kia vậy mà lại có tiền mua một chiếc lắc tay phiên bản giới hạn như vậy chứ - Giáo sư Lưu nói trong tiếng thở hậm hực.

- Thưa cha, thưa cô – Lưu Khả Ly chứng kiến câu chuyện, lờ mờ đoán ra một vài ý, không kìm được nên chen ngang hỏi – Tại sao chuyện cái lắc tay của phu nhân thị trưởng lại liên quan đến Dương Kha ạ.

- À ờ … - Giáo sư Lưu bối rối – lúc nãy nóng nảy quá, bà đã nói chuyện không nên nói ra trước mặt Khả Ly, bây giờ nhất thời không biết ứng phó thế nào.

- Chuyện này con không cần biết – Người đàn ông tên Lưu Vân nghiêm giọng – Ta thấy con cũng không nên gần gũi với cô gái tên Tỏa Tỏa kia, hôm qua tại sao lại muốn nói đỡ cho cô ta? Vì cô ta mà con muốn quay lưng lại với chúng ta ư?

- Dạ con, con không có ý đó ạ - Lưu Khả Ly lúng túng cúi đầu, cô rất sợ cha nuôi nổi giận.

- Ta nhắc nhở con, là lần cuối cùng, tránh xa Chu Tỏa Tỏa ra, hôm qua ở bữa tiệc, Alex Su rất để ý đến cô ta đấy, việc của con bây giờ là thu hút sự chú ý của Alex Su, càng có được sự tình cảm của cậu ta sớm thì càng tốt.

- Dạ con … con – Lưu Khả Ly cảm thấy không cam tâm, cô không nghĩ rằng chuyện tình cảm lại có thể được sắp xếp một cách dễ dàng như vậy được.

- Con làm sao? – Lưu Vân quắc mắt nhìn cô gái trẻ.

- Con … con không nghĩ tình cảm có thể tính toán như vậy được, thưa cha. – Lưu Khả Ly lấy hết bình tĩnh nói.

- Hừ, chuyện gì cũng có thể sắp xếp, kể cả chuyện tình cảm. Chúng ta có thể sắp xếp cho con có cuộc sống thế này, thì con hãy biết chúng ta cũng có thể sắp xếp cho con cuộc sống theo hướng ngược lại – Lưu Vân vừa nói vừa nhìn thẳng vào ánh mắt bối rối và lo lắng của Khả Ly. Nét nhìn sắc lạnh của ông dường như có một luồng điện khiến Khả Ly run sợ. Cô vẫn biết, cuộc sống đủ đầy này là nhờ có Lưu Vân và Lưu Triệu Mẫn mang đến cho cô, nhờ họ mà cô có tất cả. Nếu như những thứ này không còn nữa, liệu cô có còn là Lưu Khả Ly hay không?

***

Phạm Kim Cang chờ đến khi vali hành lý cuối cùng được chất lên xe, đưa mắt kiểm tra một lượt, rồi mới bước lên ghế trước, nhẹ giọng nói với Diệp Cẩn Ngôn:

- Diệp Tổng, ông và Tỏa Tỏa tranh thủ nghỉ đi, tôi đã nhắn với Đới Thiến và đội của cô ấy, về đến Thượng Hải chúng ta có thể họp ngay được.

- Được, cậu cũng nghỉ đi. – Diệp Cẩn Ngôn ôn tồn nói, đoạn quay sang giúp Tỏa Tỏa thắt dây an toàn, cử chỉ vô cùng quan tâm – Em cũng nghỉ đi.

- Vâng.

Reng Reng! Một số điện thoại lạ gọi cho Phạm Kim Cang, anh liếc mắt nhìn thấy Tỏa Tỏa đang lim dim ngủ, nên đành bấm bỏ qua, có lẽ là điện thoại quảng cáo, người cần anh chắc chắn sẽ để lại thông tin.

Reng Reng! Một lát sau số đó lại gọi lại, một lần, hai lần, Phạm Kim Cang không kiên nhẫn được, bèn nhỏ tiếng trả lời:

- Alo, tôi nghe

- Xin hỏi, có phải số máy của Thư Ký Phạm Kim Cang không ạ? – Đầu dây bên kia một giọng phụ nữ, áng chừng không còn trẻ, nhỏ nhẹ lịch sự.

- Vâng, là tôi.

- Xin lỗi ngại quá, nhưng thư ký Phạm có thể cho tôi số điện thoại của Chu Tiểu Thư, Chu Tỏa Tỏa ở công ty anh được không ạ? – người phụ nữ ở dây bên kia chầm chậm hỏi, có vẻ hơi ngại ngùng.

- Tôi có thể biết bà là ai, tại sao lại cần số điện thoại của Tỏa Tỏa được không?

- Tôi … Tôi … - người phụ nữ hơi ấp úng, có vẻ sau khi lấy lại bình tĩnh, bà ấy nhanh chóng trả lời – Tôi là vợ của thị trưởng thành phố, tôi có chút chuyện cần nói với Chu Tỏa Tỏa.

- À, chào thị trưởng phu nhân – Phạm Kim Cang đổi giọng lịch thiệp – nếu bà có việc cần thì tôi sẽ nhắn Tỏa Tỏa gọi lại cho bà, đây là số cá nhân của bà phải không ạ?

- Vâng Vâng – người phụ nữ cảm kích – vậy cảm phiền thư ký Phạm nhắn với cô Chu dùm là tôi có việc gấp cần nói với cô ấy. Cảm ơn anh nhiều.

- Không có gì. Tôi sẽ nhắn liền. xin chào bà.

- Tạm biệt anh.

Phạm Kim Cang cúp máy, vội vàng quay xuống nói với Tỏa Tỏa:

- Tỏa Tỏa, cô và thị trưởng phu nhân đã xảy ra chuyện vì mà bà ấy gọi cho tôi xin số điện thoại của cô vậy?

- Hả? – Tỏa Tỏa đang ngái ngủ, tưởng là mình nghe ngầm – Anh nói gì vậy Phạm Phạm.

- Lúc nãy phu nhân thị trưởng gọi cho tôi, chắc bà ấy có số của tôi từ hồ sơ dự thầu của công ty, muốn xin số điện thoại của cô.