Chương 62: Tôi không ổn chút nào!

Diệp Cẩn Ngôn thấy mình đang đứng trên một cây cầu rất cao, cao đến nỗi nếu vươn tay ra có thể bắt được những đám mây đang nhởn nhơ bay lượn. Ông đến bên cạnh lan can, cố gắng nhìn xuống dưới, nhưng vì xa quá nên mọi vật đều mờ nhạt. Gió từ mạn cầu thổi đến rất mạnh mang theo cái lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể ông. Diệp Cẩn Ngôn một tay kéo vạt áo, một tay bám vào thành cầu, bước từng bước đi về phía bờ, nhưng ông càng cố gắng bước đi, càng thấy hai chân mình như có vật gì nặng trịch giữ lấy, càng lúc càng nặng, ông dùng hết cả sức mình cũng không thể bước nhanh hơn. Ở đây là đâu, sao cảnh vậy lại lạ lùng đến thế? Diệp Cẩn Ngôn không dám nhìn xuống dưới, chỉ cắm cúi bước đi, ông phải về đến bờ, phải đi đến phía bên kia, Chu Tỏa Tỏa vẫn đứng chờ ông ở đó, đang cất tiếng gọi ông …

Ào Ào…

Trời bắt đầu đổ mưa, ban đầu là chỉ lác đác vài giọt, nhưng càng lúc mưa càng lớn hơn, nước mưa xối vào mặt ông đau rát, ông khom hẳn thân mình xuống, dùng cả hai tay ôm chặt lấy cơ thể đang dần trở nên lạnh toát của mình.

- Ông xã … ông xã …

Là tiếng của Tỏa Tỏa đang gọi ông, không biết là do cơn giông át đi hay do Tỏa Tỏa ở quá xa mà tiếng gọi mỗi lúc một nhỏ. Diệp Cẩn Ngôn dùng cả tâm can để bước về phía tiếng gọi ấy. Ông muốn hét thật lớn để Tỏa Tỏa nghe, nhưng tiếng hét càng to thì mưa giông càng lớn, Tỏa Tỏa dường như ông nghe thấy tiếng của ông. Diệp Cẩn Ngôn vừa lê bước, vừa hét, hét đến khi cổ họng cảm thấy bỏng rát, cơ thể vật lộn với mưa giông đau đớn rã rời.

- Tỏa Tỏa, anh đây, anh đây, anh sẽ về với em …

- Ông xã, ông xã … anh ơi….anh ơi…

Diệp Cẩn Ngôn bừng tỉnh, hóa ra tất cả chỉ là một cơn mơ, nhưng tại sao cảm giác đau đơn lại chân thực đến thế? Hai chân ông sao lại nặng nề đến thế? Ông liếc mắt nhìn xung quanh, tất cả là một màu trắng toát, bên cạnh ông chằng chịt máy móc dây rợ, hai bàn tay nhỏ nhắn của Tỏa Tỏa nắm chặt lấy tay ông, trên gương mặt trắng bệch của cô còn vương hai hàng nước mắt.

- Ông xã… cuối cùng thì anh đã tỉnh rồi … - Tỏa Tỏa vừa nói, vừa vui mừng đến bật khóc.

- Tỏa Tỏa – Diệp Cẩn Ngôn cố gắng gọi tên vợ mình, giọng của ông rất nhỏ - đây là …

- Đây là bệnh viện, anh bị ngã bất tĩnh nửa ngày rồi, để em đi báo với bác sỹ đã – Tỏa Tỏa gạt nước mắt, phấn khởi chạy đi gọi bác sỹ.

Diệp Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn lại căn phòng một lần nữa, đây đúng là bệnh viện rồi. Lúc sáng ông hẹn giáo sư Lưu đến biệt thư Tư Nam để nói chuyện, trong lúc giằng co với bà ấy thì không may mất đà ngã xuống cầu thang và không còn biết gì nữa. Vậy người đưa ông vào đây là ai? Là Lưu Triệu Mẫn ư? Tỏa Tỏa đang ở đây, vậy chuyện của cô ấy đã dàn xếp thế nào rồi? Lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà ông lại gặp chuyện, Tỏa Tỏa và công ty phải dàn xếp thế nào đây?

Trong đầu Diệp Cẩn Ngôn hiện lên muôn vàn câu hỏi, ông định xoay người nhỏm dậy nhưng cả cơ thể không còn sức lực. Có thể là do nằm cả ngày nên cơ thể bị tê, ông co chân định đẩy người lên nhưng cả hai chân ông và phần thân dưới không hề có cảm giác. Diệp Cẩn Ngôn bỗng chốc cảm thấy hoang mang tột độ.

- Bác sỹ ơi, bên này …

Có tiếng nói của Tỏa Tỏa và tiếng bước chân rất vội tiến đến, Diệp Cẩn Ngôn đoán biết là Tỏa Tỏa đi đón bác sỹ về, bèn nằm lặng yên, cố gắng trấn tĩnh.

Hai bác sỹ một già một trẻ thăm khám cho ông, bên cạnh là một y tá và một nữ hộ lý, tất cả đều thể hiện thái độ hết sức khẩn trương và nhiệt tình. Một lúc, khi mọi chỉ số được kiểm tra xong, vị bác sỹ già họ Trịnh mới nhẹ giọng nói:

- Tình trạng của ông cần phải làm thêm một số kiểm tra, xin mời người nhà đi theo chúng tôi để đăng ký.

- Liệu chồng tôi có làm sao không ạ? – Tỏa Tỏa lo lắng hỏi.

- Ông ấy …

- À bác sỹ - Diệp Cẩn Ngôn vội vã ngắt lời – Tôi cảm thấy vô cùng đói bụng và thèm ăn – Ông có tỏ ra giọng nói hào sảng vui vẻ, liệu có thể kiểm tra sau khi ăn được không ạ? Tôi cảm giác trong người rất khỏe, vậy thì mới thèm ăn vậy chứ ha ha

- Ồ cũng được – hai vị bác sỹ gật đầu.

Nghe vậy Diệp Cẩn Ngôn vội vàng quay sang Chu Tỏa Tỏa đang bồn chồn đứng nép phía sau .

- Tỏa Tỏa, anh thèm ăn canh cá quá, em có thể đi đến quán mỳ cá ở đường Phục Hưng Trung mua giúp anh được không?

Tỏa Tỏa thấy tinh thần vui vẻ của Diệp Cẩn Ngôn, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn. Cô hết nhìn nhóm bác sỹ, lại nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn, sợ rằng cô đi ra ngoài mua đồ ăn, để ông ở lại một mình không tiện:

- Hay em gọi người ta mang tới nhé, anh ở lại 1 mình liệu có sao không?

- Anh không sao đâu, em đi đi, anh đói quá! – Diệp Cẩn Ngôn âu yếm nhìn Tỏa Tỏa, giọng thúc giục.

- Vậy em đi ngay đây!

Tỏa Tỏa nói xong thì vội vàng xách túi ra khỏi phòng, đợi Tỏa Tỏa khuất hẳn, Diệp Cẩn Ngôn mới mệt mỏi nói với bác sỹ:

- Bác sỹ Trịnh, thật ngại quá, nhưng tôi thấy thực sự không ổn chút nào.

- Tôi hiểu! – Vị bác sỹ già nhìn Diệp Cẩn Ngôn với ánh mắt cảm thông – Tôi có thể đoán được vì sao ông lại làm như vậy.

- Cảm ơn bác sỹ, là tôi không muốn vợ tôi lo lắng thôi. Tình hình của tôi thế nào, ông có thể nói trực tiếp với tôi hoặc là với thư ký của tôi, Phạm Kim Cang. – Diệp Cẩn Ngôn

- Hiện tôi chưa thể kết luận được, tình trạng của ông chắc chắn phải kiểm tra thêm, lát nữa chúng tôi sẽ đưa ông đi kiểm tra. Nếu ông không tiện để vợ ông biết, có lẽ cũng cần gọi thư ký Phạm đến đây.

- À, cậu ấy … - Diệp Cẩn Ngôn nghĩ ngợi một lúc bèn gật đầu đồng ý, dù sao Phạm Kim Cang đi theo ông nhiều năm như vậy, có việc gì mà cậu ấy chưa từng trải qua, ít nhất thì tâm lý sẽ vững vàng hơn Chu Tỏa Tỏa.

***

Tại chi nhánh AG Thượng Hải, Phạm Kim Cang và Chương Vĩnh Chính đến đã thấy chủ tịch Tsing Su, Alex Su, Giáo sư Lưu và Lưu Khả Ly đợi trong phòng họp. Anh vội vã, lịch thiệp cất tiếng chào:

- Xin chào chủ tịch Su, chào quí vị.

- Chào thư ký Phạm – chủ tịch Su nhã nhặn đáp lời – Diệp Tổng của các anh không đích thân đến ư?

- À – Phạm Kim Cang đưa mắt nhìn giáo sư Lưu, ánh mắt phẳng lặng nhưng sâu tận đáy hiện lên sự phẫn uất, chỉ thấy bà ta cúi đầu, lảng tránh ánh nhìn đi chỗ khác. Hẳn rồi, bà biết rõ Diệp Cẩn Ngôn không thể đến đây, vậy mà vẫn cố tình triệu tập cuộc họp, chẳng phải đang làm khó cho ông ấy ư? Phạm Kim Cang hít vào một hơi, không để lộ chút cảm giác bức bối, bình tĩnh trả lời – Diệp Tổng của chúng tôi hôm nay có chút không tiện nên không thể đến đây, tuy nhiên ông ấy đã dặn dò chúng tôi rất kỹ để thay mặt ông ấy trao đổi với quí vị ạ.

- À, chắc hẳn Diệp Tổng và thư ký Phạm đây đã hiểu vì sao có cuộc họp này rồi? – Chủ tịch Su tiếp tục, giáo sư Lưu ở bên vẫn im lặng, ánh mắt tập trung vào xấp giấy tờ trên bàn.

- Vâng, chúng tôi hiểu, tuy nhiên chúng tôi đến đây để khẳng định người của chúng tôi, cô Chu Tỏa Tỏa tuyệt nhiên không dính đến tin đồn tiết lộ bí mật công ty – Phạm Kim Cang dõng dạc nói, thi thoảng lại nhìn trực diện về phía giáo sư Lưu.

- Anh khẳng định như vậy ư? – Chủ tịch Su có chút hoài nghi, nhưng giọng nói lại hiện lại sự phấn khởi.

- Đúng vậy – Phạm Kim Cang vừa mím môi vừa nói, giọng điệu có trọng lượng hơn.

- Vậy chắc là thư ký Phạm chưa xem những tấm hình và nghe đoạn ghi âm này – Giáo sư Lư lúc này mới lên tiếng, bà ta cầm xấp ảnh đã in ra, trên đó khuôn mặt của Tỏa Tỏa không bị hiệu ứng che đi mà hiện lên vô cùng rõ nét. Bà ta mở trong điện thoại một đoan ghi âm rất ngắn, trong đó giọng của Tỏa Tỏa cũng không lẫn đi đâu được: “ việc giữa tôi và anh xem ra cũng không cần phải để kinh động đến chỗ Diệp Cẩn Ngôn. Sáng nay tôi còn có nhiều việc, tôi đi đây”

- … Tất cả mọi người đều im lặng, Chương Vĩnh Chính liếc nhìn Phạm Kim Cang, vô cùng lo lắng. Chứng cứ đã rành rành thế này, chẳng trách bên phía AG mặc định Tỏa Tỏa chính là người tiết lộ bí mật của công ty cho Dương Kha.

- Thế nào, thư ký Phạm, với những chứng cứ này, Chu Tỏa Tỏa của các anh là người có khả năng cao nhất. – giáo sư Lưu tiếp tục, giọng điệu có phần đắc thắng.

- Hừ, bà chỉ có thế này thôi à? – Phạm Kim Cang lớn tiếng đáp lại

- Sao? – Giáo sư lưu kinh ngạc, bà không nghĩ lúc này đây mà Phạm Kim Cang có thể mạnh miệng như thế.

- Tôi xin khẳng định Chu Tỏa Tỏa không liên quan đến việc này, thư chủ tịch Su – Phạm Kim Cang đứng thẳng người, nhìn thẳng về phía chủ tịch Su.

- Đúng vậy, thưa cha. Chúng ta không đủ bằng chứng, đừng nên kết luận như vậy đối với Chu Tỏa Tỏa – Alex Su nói thêm vào, vừa nói anh cũng vừa nhìn về phía giáo sư Lưu và Lưu Khả Ly, ánh mắt không mấy thiện cảm.

- Nhưng thư ký Phạm đây cũng không đưa ra bằng chứng cô ta vô can – Giáo sư Lưu không chịu dừng lại, bà ta vẫn muốn chĩa mũi tên về phía Tỏa Tỏa.

- Ha ha ha – Phạm Kim Cang phá lên cười, mọi người trong phòng đều nhất loạt nhìn nhau, không ai hiểu mục đích của anh – ha ha ha

- …

- Giáo sư Lưu – Phạm Kim Cang tiếp tục – việc này thì bà đừng lo, tôi có bằng chứng. ha ha ha – Thưa chủ tịch Su, ông là ông chủ công ty này, có bao giờ ông làm gì tổn hại đến lợi ích của chính ông không?

- Tất nhiên là không! – Chủ tịch Su tuy hơi bất ngờ với câu hỏi của Phạm Kim Cang, nhưng cũng nhanh chóng trả lời.

- Đúng, các ông chủ không ai làm gì tổn hại đến công ty của họ cả. Tại sao Tỏa Tỏa lại có thể làm tổn hại đến công ty của cô ấy được. – Phạm Kim Cang vừa nói vừa cười.

- Thư ký Phạm có thể nói rõ hơn được không? – Alex Su sốt ruột hỏi.

- Công ty này là của Diệp Cẩn Ngôn, Chu Tỏa Tỏa là vợ hợp pháp của ông ấy, là bà chủ của công ty, làm sao cô ấy lại quay lưng với chính mình được!

- Haaaaaaaaaa….

Những người trong phòng ai cũng tròn mắt kinh ngạc, chủ tịch Su gật đầu cảm thán, Alex Su thì ngượng ngùng mỉm cười, một lúc nào đó anh đã suy nghĩ đến việc tìm hiểu thêm về cô gái ấy, tiếc rằng anh không còn cơ hội nữa rồi. Lưu Khả Ly ngồi thừ ra một lúc, thông tin này quả là ngoài sức tưởng tượng của cô, Chu Tỏa Tỏa vậy mà lại là vợ hợp pháp của Diệp Cẩn Ngôn, chẳng trách cô ấy lại ở một đẳng cấp cao như thế. Chỉ có giáo sư Lưu là rơi vào trạng thái có phần hoảng loạn, Chu Tỏa Tỏa là vợ của Diệp Cẩn Ngôn, điều này bà không ngờ tới, bà bám chặt tay vào cạnh bàn để che đe sự run rẩy, hóa ra họ đã là vợ chồng, một mối quan hệ nghiêm túc dài lâu. Bà cười chát chua trong bụng, những việc bà làm, không những chẳng tác động được gì đến Diệp Cẩn Ngôn mà còn dáng lại cho bà một cú đau hơn. Tại sao bà không điều tra ra sớm hơn, là họ đã kết hôn, là họ đã thành vợ chồng. Nếu bà chu đáo hơn, chẳng phải đã không phí công vô ích như thế này ư? Giáo sư Lưu thấy trái tim mình như có ai bóp nghẹt, hơi thở đè nén không thể nào thoát ra nổi.

- Cô có sao không? – Lưu Khả Ly thấy gương mặt biến sắc của giáo sư Lưu, nhỏ tiếng cất giọng quan tâm.

- Không sao – giáo sư Lưu huơ tay, gương mặt cố tỏ ra bình thản hướng về phía Phạm Kim Cang, vớt vát – Thư ký Phạm liệu rằng có quá tự tin về cô Tỏa Tỏa này không?

- Giáo sư Lưu – Phạm Kim Cang tiến sát đến bên bà ta, khoảng cách đủ gần để anh có thể cảm nhận được sự đè nén giằng xé ẩn sâu bên trong lớp trang điểm cầu kỳ - Cá nhân tôi thì không dám, nhưng Diệp Tổng của chúng tôi rất tự tin về Diệp Phu Nhân, những lần cô ấy đi gặp Dương Kha, Diệp Tổng đều biết, chính ông ấy đồng ý để Tỏa Tỏa làm như vậy …

- Thôi đủ rồi, Triệu Mẫn – Chủ tịch Su lên tiếng cắt ngang – Việc này đúng là chúng ta phiến diện rồi.

- Chủ tịch … - Lưu Triệu Mẫn định thanh minh.

- Thư ký Phạm, xin anh chuyển lời đến Diệp Cẩn Ngôn là chúng tôi xin lỗi vì sự đường đột này. Tôi nhất định sẽ cho người phối hợp cùng các anh để điều tra rõ chân tướng.

- Cảm ơn chủ tịch Su thấu hiểu, Diệp Tổng của chúng tôi luôn tin tưởng vào sự sáng suốt của ông. Thời gian không còn nhiều, chúng tôi phải quay trở về làm việc.

- Vâng, thật cảm phiền anh. Để tôi tiễn các anh. – Chủ tịch Su nói xong thì ân cần tiễn chân Phạm Kim Cang và Chương Vĩnh Chính ra đến cửa, ánh mắt dõi theo hai người cho đến khi thang máy đóng hẳn. Ông không hiểu được lí do vì sao Lưu Triệu Mẫn lại gay gắt trong truyện này đến như vậy? nếu chỉ là vì bảo vệ danh tiếng của công ty, bảo vệ lợi ích, cũng không cần bà ta phải phản ứng mạnh mẽ đến như vậy, việc này có nhiều điểm không đúng với cách hành xử từ trước đến giờ của Lưu Triệu Mẫn, nhất định ông phải cử Alex Su đi làm rõ mới được.