Chương 65: Tôi muốn ly hôn.

Cuộc nói chuyện với bác sỹ Trịnh khiến Diệp Cẩn Ngôn rơi vào đả kích rất lớn, mọi cảm giác mệt mỏi như từng tảng đá lớn đè lên ông. Ông chẳng sợ cái chết, hà cớ gì phải sợ ốm đau, nhưng giờ đây có những điều còn quan trọng hơn cả bản thân ông, có những người mà ông còn sợ họ đau lòng hơn cả nỗi tuyệt vọng của bản thân mình. Diệp Cẩn Ngôn cứ chìm sâu vào mê cung suy nghĩ, mọi ngả đường đều bị chặn, ông chẳng thể tìm được lối ra cho chính bản thân mình.

Phía bên Tỏa Tỏa, khi buổi trình bày đã xong, Tỏa Tỏa nhanh chóng cùng Phạm Kim Cang rời phòng hội nghị, cô chỉ muốn về bệnh viện thật nhanh, nếu không phải vì dự án này đặc biệt quan trọng đối với Diệp Cẩn Ngôn, thì cô cũng không muốn rời khỏi ông những lúc như thế này. Cô thấy trong lòng như có hàng triệu con kiến đang ra sức cắn mình, không thể bình tâm để ở lại dù là một phút.

- Tỏa Tỏa, Tỏa Tỏa – Tiếng Dương Kha phía sau, gọi cô quay trở lại.

- Dương Kha!

- Ừm … tôi chỉ muốn đến chào hỏi cô.- Dương Kha bối rối nói, chuyện phương án của Diệp Cẩn Ngôn bị tiết lộ, anh biết Tỏa Tỏa phải chịu hàm oan, nhưng thương trường là chiến trường, nếu minh oanh cho cô, anh sẽ tự đưa mình vào thòng lọng.

- À, nếu không có gì thì tôi xin phép, tôi thực sự có việc rất gấp – Tỏa Tỏa gấp gáp nói, rồi toan bước đi.

- Cô đúng là trưởng thành rất nhiều, xem ra học được từ Diệp Cẩn Ngôn không ít. – Dương Kha cố tình nói với theo.

- Cảm ơn Dương Kha, tôi thực sự có việc phải đi.

Tỏa Tỏa nói xong thì cắm cúi đi thẳng một mạch, Dương Kha tần ngần đứng nhìn theo. Cuộc đấu thầu lần này, khả năng thua nhiều hơn là thắng, nếu thật sự bại trận trước Diệp Cẩn Ngôn, anh không cam tâm, không thể nào chấp nhận, nhất định phải có cách nào đó để giành lại dự án, kể cả vào phút giây cuối cùng, anh cũng sẽ phải giành bằng được.

- Dương Tổng và cô gái Tỏa Tỏa kia có mối thâm tình không nhỏ nhỉ? – Giáo sư Lưu từ đâu bước đến, nói thì thầm vào tai Dương Kha, khiến anh giật mình.

- À à … giáo sư Lưu … cô gái này ngày xưa tôi đưa vào Tinh Ngôn làm việc, một tay tôi đào tạo những bước đi đầu tiên, không ngờ đi theo Diệp Cẩn Ngôn một thời gian đã tiến bộ vượt bậc.

- Vậy ra Diệp Cẩn Ngôn rất biết phát huy thế mạnh cô vợ trẻ của mình. – Giáo sư Lưu vừa mỉm cười vừa nói, giọng điệu nghe như có hàng trăm mảnh thủy tinh sắc nhọn.

- Vợ… vợ của Diệp Cẩn Ngôn … ý của bà là gì, giáo sư Lưu – Dương Kha ngơ ngác hỏi lại.

- Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa đã kết hôn, chuyện này mới được tiết lộ, Dương Tổng không biết cũng phải. – Giáo sư Lưu tủm tỉm cười trước nét mặt ngây ngốc của Dương Kha.

- Khà… hèn gì … hèn gì …

- Sao?

- Hèn gì Chu Tỏa Tỏa lại có thái độ dứt khoát với tôi như thế, hèn gì cô ta lại tự tin đối diện với vụ chiếc lắc tay … ha ha ha chúng ta đúng là đồ ngốc – Dương Kha cười khổ.

- Nói về việc chiếc lắc tay, Dương Tổng đúng là làm tôi thất vọng, tôi những tưởng ông giúp tôi đặt chiếc lắc của bà thị trưởng vào túi của Chu Tỏa Tỏa, vậy mà … - giáo sư Lưu cất giọng trách móc.

- Chuyện ấy… tôi tôi … - Dương Kha ấp úng, thực ra bản thân anh làm sao có thể làm một việc đê tiện đến mức độ như vậy được, lúc ấy anh không ngờ một người lúc nào cũng tỏ ra thanh cao như giáo sư Lưu lại có thể làm một việc như vậy với một cô gái trẻ không quen không biết.

- Thôi bỏ đi, bây giờ việc của chúng ta là làm sao lật ngược thế cờ vào phút chót, Lưu tiên sinh vẫn chờ ở nhà, về thôi. – Giáo sư Lưu thúc giục, Dương Kha nghe vậy không chần chừ, liền lập tức theo gót bà ta bước ra bãi đậu xe.

Ở một góc khuất, Lưu Khả Ly bước ra, trầm ngâm suy nghĩ. Từ hôm bắt gặp Dương Kha đến nhà giáo sư Lưu, lại nghe được câu chuyện này, cô có thể khẳng định giáo sư Lưu là người đứng sau mọi chuyện, kể cả việc vu oan cho Tỏa Tỏa ăn cắp chiếc lắc tay, đến việc đổ tội cho cô ấy tiết lộ cơ mật. Lưu Khả Ly cảm thấy một nỗi thất vọng xâm lấn trái tim mình. Giáo sư Lưu mà cô ngưỡng mộ và tôn thờ bấy lâu, không ngờ có lúc lại làm ra những chuyện như thế. Tất cả chỉ vì một Chu Tỏa Tỏa ư? Nhưng chuyện mà cô nghe được đã là như vậy, còn những chuyện khác, những toan tính khác thì đến cỡ nào. Lưu Khả Ly bỗng chốc thấy mất hoàn toàn phương hướng.

***

Tỏa Tỏa ngồi trên xe, chốc chốc lại thúc giục Phạm Kim Cang:

- Phạm Phạm, anh có thể lái xe nhanh một chút được không? Tôi phải về bệnh viện.

- Tỏa Tỏa – Phạm Kim Cang vừa kiên nhẫn lái, vừa dịu giọng nói với Tỏa Tỏa – đừng sốt ruột mà, tôi cũng đến bệnh viện cùng cô mà.

- Tôi sợ Cẩn Ngôn ở bệnh viện một mình, lỡ có gì thì không có ai ở bên cạnh – Tỏa Tỏa nôn nóng nói.

- Diệp Tổng sẽ không sao đâu, có Julia và các bác sỹ y tá mà. Bây giờ đấu thầu cũng sắp xong, đỡ căng thẳng cho cô hơn rồi.

- Ừm – Tỏa Tỏa nghe Phạm Kim Cang nói vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, cô tựa lưng vào thành ghế, bấm bấm điện thoại.

Tinh! Một tin nhắn rất dài gửi đến, là của Viên Viện.

- “ Tỏa Tỏa, tôi rời Thượng Hải đây. Tôi định cứ vậy mà đi, nhưng nghĩ lại, tôi vẫn còn nợ cô một lời cảm ơn và xin lỗi. Xin lỗi vì tôi đắc tội với cô, Diệp Phu Nhân và cảm ơn vì cô đã không chấp nhặt mà còn chiếu cố tôi. Việc tung ảnh của cô lên mạng nội bộ, là tôi làm, cũng là do có người sai khiến. Thật may Diệp Tổng và thư ký Phạm không truy cứu, lại còn nói đỡ để tôi có một công việc mới ở Thanh Đảo. Tôi sẽ không bao giờ quay về Thượng Hải nữa. Tạm biệt cô, chúc cô và Diệp Tổng hạnh phúc. Nhớ để ý đến hành tung của giáo sư Lưu Triệu Mẫn, tôi thấy bà ấy không đơn giản đâu. Viên Viện.”

Tỏa Tỏa đọc xong, rơi vào im lặng. Viên Viện đi rồi, tự nhiên cô thấy có chút trống trải.

- Viên Viện rời Thượng Hải rồi – Một lúc sau, Tỏa Tỏa mới cất giọng rất nhỏ, nói với Phạm Kim Cang.

- Tôi biết!

- Là anh và Cẩn Ngôn sắp xếp công việc cho cô ấy à?

- Là Diệp Tổng, anh ấy ra điều kiện cho Viên Viện cũng không tệ, bù lại chúng ta cũng có được thứ mà chúng ta cần?

- Điều kiện? Anh ấy vẫn lén lút làm việc ư?

- Haizza, Tỏa Tỏa, cô đừng trách Diệp Tổng – Phạm Kim Cang nói như năn nỉ - Anh ấy là người cuồng công việc, hơn nữa anh ấy làm việc này cũng vì cô. Từ Viên Viện chúng ta cũng có được một số bằng chứng chống lại giáo sư Lưu rồi.

- Chống lại giáo sư Lưu? Các anh có những gì? – Tỏa Tỏa kinh ngạc.

- Chuyện này khoan hãy nói, những thứ đó cũng khoan mang ra đối phó với giáo sư Lưu vội, cứ để đến lúc cần thiết, dù sao Diệp Tổng cũng muốn bà ấy thấy khó mà tự rút lui.

- Ừm … - Tỏa Tỏa trầm mặc. Diệp Cẩn Ngôn dù nằm trên giường, vẫn tính toán mọi việc liên quan đến cô, vẫn chu đáo lo cho cô. Mối ân tình này, nếu nói là vợ chồng nghĩ nặng tình sâu, e rằng cũng không đủ.

***

Tỏa Tỏa và Phạm Kim Cang đến bệnh viện, Julia đang ngồi ở phòng bên ngoài, thấy hai người đến cô vội vàng đứng dậy:

- Phu nhân, Thư ký Phạm.

- Cẩn Ngôn anh ấy ở nhà có ổn không? Sao chị lại ngồi đây?

- Suỵt – Julia đưa tay ra hiệu cho Tỏa Tỏa nói nhỏ lại – Diệp Tổng mới chợp mắt được một lúc, nên tôi ngồi ngoài đây, nếu ông ấy thức dậy sẽ bấm chuông.

- À lúc em đi bác sỹ cũng đến khám chứ ạ?

- Có ạ, bác sỹ Trịnh và mấy bác sỹ khác cũng có đến ạ. À Diệp Tổng dặn, khi nào phu nhân về thì trở lại nhà mang lên cho ông ấy mấy cuốn sách, để thư ký phạm ở lại với ông ấy là được rồi ạ?

- Hả? – Tỏa Tỏa nóng nảy nói – anh ấy bệnh như vậy rồi mà còn làm việc ư? Phạm Phạm, anh nỡ lòng nào để anh ấy làm việc ư?

- À không đâu, ý Diệp Tổng là mấy cuốn sách để thư giãn thôi ạ. – Julia vội vàng nói thêm vào.

Tỏa Tỏa nghe vậy, trong lòng không vui nhưng cô hiểu, người mà hàng ngày làm việc với cường độ cao như Diệp Cẩn Ngôn, bây giờ phải nằm một chỗ chắc là bức bách lắm. Cũng may, có thư ký Phạm và Đới Thiến hàng ngày ra vào, tuy không nói nhiều về công việc nhưng chí ít cũng có chút không khí. Cô vội vàng đẩy cửa vào phòng, ngắm nhìn Diệp Cẩn Ngôn đang say ngủ một lát, rồi mới xách túi rời đi.

Tỏa Tỏa vừa đi khỏi, Diệp Cẩn Ngôn đã mở mắt, ông khoát tay ra hiệu cho Phạm Kim Cang đến bên giường của mình, nhỏ tiếng dặn dò:

- Tiểu Phạm, tôi muốn ly hôn!

- Hả? Diệp Tổng … Việc này… có phải là ông đang lo lắng quá không? Việc này sao có thể ….– Phạm Kim Cang bối rối, anh không ngờ lại nghe Diệp Cẩn Ngôn nói về chuyện này.

- Tôi muốn ly hôn với Tỏa Tỏa! Cậu liên hệ với văn phòng luật sư Mã giúp tôi. – Diệp Cẩn Ngôn từ từ nhắc lại, gương mặt không thể hiện cảm xúc nhưng ánh mắt thâm trầm lại nhìn lên trần nhà, sâu thăm thẳm.

- Diệp Tổng, tôi không nghĩ là ông nên nói chuyện này bây giờ. Tỏa Tỏa cô ấy … – Phạm Kim Cang có chút sợ hãi.

- Cậu chỉ cần làm theo ý của tôi thôi, đừng nói nhiều lời! – Diệp Cẩn Ngôn căng thẳng nói, giọng điệu cũng trở nên mạnh mẽ hơn, xung quanh mí mắt bắt đầu ngấn đỏ.

- Nhưng ông và Tỏa Tỏa mới kết hôn không lâu … hơn nữa … hai người rất là hạnh phúc mà – Phạm Kim Cang lắp bắp, anh không biết phải nói làm sao để khuyên can Diệp Cẩn Ngôn.

- Cậu cứ đi liên hệ với luật sư Mã giúp tôi, bằng không để tôi tự đi liên hệ - Diệp Cẩn Ngôn cáu kỉnh, mỗi lời nói phát ra đều nóng giận hơn bình thường.

- Vâng … thôi được rồi, tôi sẽ đi … ông cứ nghỉ ngơi đi đã, đừng để nóng giận ảnh hưởng đến huyết áp, bác sỹ đã dặn là ông tuyệt đối phải nghỉ ngơi.

- Hừm! Nên là vậy.

Diệp Cẩn Ngôn nói xong thì nhắm nghiền đôi mắt, tĩnh lặng. Phạm Kim Cang đứng đợt một lúc lâu, không thấy ông nói thêm gì, bèn nhón gót lẳng lặng đi ra bên ngoài. Anh kiếm một chiếc ghế ở cuối hành lang, ngồi yên suy nghĩ. Anh cứ ngồi như vậy một lúc thật lâu, đến khi trong lòng cảm thấy bình tầm hơn, mới dậy tiến về hướng phòng làm việc của bác sỹ Trịnh.

- À thư ký Phạm, mời anh vào. – Bác sỹ Trịnh thấy Phạm Kim Cang đến, vội vàng mở cửa cho anh.

- Chào bác sỹ, thật ngại vì làm phiền ông, tôi chỉ muốn gặp ông để hỏi về tình hình của Diệp Tổng …

- Tôi cũng định tìm anh, hôm trước Diệp Cẩn Ngôn có dặn tôi là tình hình của ông ấy thì nói với anh, nhưng lại không nói gì cho Diệp Phu Nhân … - Bác sỹ Trịnh dừng lại, dường như ông ấy cũng không muốn trở thành người quá quan tâm đến việc riêng của bệnh nhân.

- Là ông ấy không muốn phu nhân phải lo lắng, nhưng bác sỹ có thể nói với tôi – Phạm Kim Cang hướng mắt nhìn bác sỹ Trịnh, chăm chú lắng nghe.

- Dây thần kinh của Diệp Tổng bị tổn thương nghiêm trọng, vì vậy ảnh hướng đến sự vận động của hai chi dưới …

- Liệu có hồi phục được không, thưa bác sỹ - Phạm Kim Cang lo lắng, vội vã ngắt lời.

- Anh cứ bình tĩnh. Với kỹ thuật hiện nay của chúng ta, làm phẫu thuật có khả năng phục hồi được. Tuy nhiên ….

- Tuy nhiên sao ạ?

- Tuy nhiên tỉ lệ thành công chỉ khoảng 50%, và rủi ro trong quá trình phẫu thuật cũng chiếm tới 30%

- Hả? Là … là … là .. sao ạ? 50% và 30% … - Phạm Kim Cang hoảng hốt

- Đây là tỉ lệ kỳ vọng của chúng tôi, thực sự với điều kiện hiện tại, đó là tỉ lệ tốt nhất chúng tôi có thể làm được.

Phạm Kim Cang cảm thấy hai tai mình ù đi, cả người đổ ập xuống chiếc ghế. Tại sao lại như vậy? Chỉ là một chấn thương thần kinh ở lưng thôi mà, có cần phải nghiêm trọng đến thế không? Ông trời có cần phải bất công với Diệp Cẩn Ngôn đến thế không?