Chương 66: Không thể như vậy được!

Toả Toả đi cùng Julia về nhà mang theo vài cuốn sách đến bệnh viện cho Diệp Cẩn Ngôn, vừa mở cửa bước vào, bỗng nhiên cô thấy lòng trống trải vô hạn. Căn nhà thân yêu của cô, nhưng không có Diệp Cẩn Ngôn ở đây, Toả Toả cảm giác có một vực sâu thăm thẳm xuất hiện trong lòng mình. Bất giác nước mắt cô chảy mãi không ngừng lại được. Julia thấy vậy, đoán biết Toả Toả đang cảm thấy không vui, nên lẳng lặng đi vào bếp, pha một ly socola nóng cho cô.

- Phu nhân, cô uống chút socola nóng đi, sẽ giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn.

- Cảm ơn chị- Toả Toả lau nước mắt rồi đưa tay đón lấy.

Một lát, Toả Toả thấy đỡ hơn, bèn vội vàng đứng dậy, cố gắng vui vẻ nói.

- Em xuống nhà Nam Tôn thăm Tiểu Toả và bà nội một lát, rồi chúng ta cùng vào lại bệnh viện nhé.

- Nếu phu nhân thấy không khỏe, hay là cô ở lại chơi với cô Tưởng và Tiểu Tỏa thêm, để tôi vào bệnh viện với Diệp Tổng trước, dù sao Thư ký Phạm cũng đang ở trong ấy rồi mà. – Julia cẩn trọng đề nghị, trong mấy ngày vừa rồi, thấy Tỏa Tỏa chạy đi chạy lại, ban ngày làm việc, buổi tối ở trong bệnh viện cũng không ngủ ngon giấc, cô hiểu Tỏa Tỏa cũng đang phải chịu đựng cỡ nào.

- Em không sao, em xuống nhà Nam Tôn một lát thôi. – Tỏa Tỏa mỉm cười lắc đầu

- Vâng, vậy khi nào phu nhân đi thì nói với tôi nhé.

Tỏa Tỏa quệt nước mắt, cố gắng làm bộ mặt vui vẻ, bước vào thang máy xuống nhà Nam Tôn. Lúc này, người có thể ở bên cạnh Tỏa Tỏa, lắng nghe tiếng lòng của cô, cảm nhận sự mệt mỏi của cô, chỉ có Nam Tôn mà thôi.

- Cậu nhìn gầy đi đấy. – Nam Tôn xoa xoa bàn tay nổi gân xanh của Tỏa Tỏa, xót xa nói.

- Ồ, vậy mình phải ăn thêm mới được. – Tỏa Tỏa cố nghĩ ra một câu bông đùa.

- Cậu đừng gồng mình, mới có mấy ngày trong bệnh viện cậu đã sụt cân cỡ này, sau này thì phải làm sao.

- Tại mấy ngày vừa rồi bận việc công ty nữa mà, giờ đấu thầu sắp xong, tớ sẽ chỉ tập trung chăm sóc cho Cẩn Ngôn thôi – Tỏa Tỏa cười cười, tỏ ra mình mạnh mẽ.

- Tình hình của Diệp Tổng vẫn chưa có cải thiện gì sao?

- Chưa … - Tỏa Tỏa cúi đầu, trong lòng cô lúc này rối bời, lâu như vậy rồi vẫn chưa có kết luận của bác sỹ, cô thực sự rất sợ hãi.

- Chắc là sẽ không sao đâu. – Nam Tôn trấn an bạn, dù biết đó hoàn toàn chỉ là một câu nói sáo rỗng, nhưng vào lúc như thế này, việc họ có thể làm la hi vọng Diệp Tổng sẽ mau khỏe lại – À chỗ giáo sư Lưu thế nào rồi? cậu và Diệp Tổng không truy cứu về việc tai nạn ư?

- Cẩn Ngôn nói tạm thời chưa truy cứu vội, mục đích của giáo sư Lưu đã quá rõ, bà ấy muốn tranh giành Mịch Uyển, sắp tới có lẽ sẽ có động thái mới, anh ấy muốn đợi đến đúng thời điểm để chơi một lần tất tay.

- Ừm, Diệp Tổng là người nhìn xa trộng rộng, lại tính toán chu toàn, tớ nghĩ sẽ có cách để ngăn chặn giáo sư Lưu thôi. Cậu cũng đừng lo lắng quá, người tốt nhất định sẽ được báo đáp mà

- Ừm. – Tỏa Tỏa nửa nằm nửa ngồi, tựa hẳn lên người Nam Tôn, căn phòng yên lặng một lúc sau chỉ còn tiếng thở đều của cô. Nam Tôn đoán biết Tỏa Tỏa rất mệt, nên chờ khi cô ngủ say, mới nhẹ nhàng nhích người để Tỏa Tỏa nằm hẳn xuống giường, còn mình thì đóng cửa đi ra ngoài.

***

Lưu Khả Ly đi ăn cơm cùng Tạ Hoành Tổ trở về, thấy điện thoại trong túi có 3 cuộc gọi nhỡ của giáo sư Lưu. Lúc tối, cô để điện thoại ở chế độ im lặng, chắc vì vậy nên cô không biết giáo sư Lưu gọi đến. Đợi Tạ Hoành Tổ đi khuất hẳn, cô mới vội vàng bấm gọi lại cho giáo sư Lưu.

- Alo, cô ạ!

- Khả Ly, cháu đi đâu mà cô gọi không được – Giáo sư Lưu mới nghe tiếng Khả Ly đã buông lời trách móc.

- Dạ con ra ngoài đi ăn cùng một người bạn – Hôm trước, cha nuôi cô và giáo sư Lưu đã căn dặn phải hạn chế gặp Tạ Hoành Tổ, tốt nhất cô không nên nhắc đến anh ta là hơn.

- Bạn nào? Đừng nói là cháu đi cùng Hoành Tổ đấy nhé!

- Dạ ….không….là một người khác ạ?

- Hừ, ở Thượng Hải cháu làm gì có nhiều người quen, đừng học theo người ta nói dối như vậy…

- Cháu… cháu không có ý đó – Lưu Khả Ly bị những câu nói phủ đầu của giáo sư Lưu làm cho lúng túng, những chuyện xảy ra gần đây có liên quan đến bà ấy khiến Lưu Khả Ly cảm thấy ngột ngạt.

- Được rồi, cô cần gặp cháu nhưng cũng muộn rồi nếu giờ không tiện thì sáng mai qua nhà cô sớm vậy

- À vâng… vậy sáng mai cháu qua ạ…

Lưu Khả Ly cúp máy, suy nghĩ một lúc. Ngày xưa, bất kể khi nào giáo sư Lưu cần, cô đều sẽ có mặt, dù là nửa đêm về sáng, hay cả khi trời nổi bão táo phong ba. Nhưng hôm nay, cô lại ngại, với tâm trạng khó chịu như thế này mà gặp bà ấy, chỉ làm cho mọi việc xấu đi thôi. Lưu Khả Ly thở dài, bước lên nhà, được một đoạn, cô dừng lại nghĩ ngợi một lúc. Cuối cùng vẫn là cô không đành lòng, nhắm mắt nhắm mũi, gọi một chiếc xe đi tới nhà giáo sư Lưu.

Đến nơi, cô bấm chuông một lúc cũng không thấy ai ra mở cửa, đoán biết giáo sư Lưu đi ra ngoài nên cô đành xuống dưới sảnh, tìm một góc yên tĩnh, kiên nhẫn ngồi chờ. Cô nghĩ về những chuyện đang diễn ra, có nhiều điều khiến cô muốn tìm câu trả lời, nhưng không thể nào lí giải nổi.

- Chị Tạ, thôi muộn rồi, chị về đi.

Một giọng nói quen thuộc cất lên ở dãy ghế sau lưng cô, chắc do khuất cây cột lớn và hàng cây cảnh trang trí nên thoạt đầu cô không nhận ra. Lưu Khả Ly khẽ vén lớp lá cây, nhòm về phía phát ra giọng nói. Là giáo sư Lưu đang nói chuyện với Tạ Gia Nhân, ngồi bên cạnh còn có cha nuôi của cô, Lưu Vân. Sao lại vừa khéo như vậy? Lưu Khả Ly nép mình sát vào cây cột, nín thở lắng nghe.

- Giáo sư Lưu, tôi thật sự không biết Chu Tỏa Tỏa kia vậy mà đã là vợ của Diệp Cẩn Ngôn, hèn gì ông ấy lại ra mặt giúp cô ta như vậy. – Giọng Tạ Gia Nhân vừa tuyệt vọng, vừa năn nỉ.

- Hừm …

- Bây giờ chỗ luật sư Hướng cũng gần như hết cách rồi, chị còn chỗ nào có thể giúp tôi giành lại cháu gái được không? Dù sao tôi cũng chỉ còn biết trông cậy vào chị và Lưu tiên sinh …

- Việc này, tôi không …. – giọng giáo sư Lưu không mấy nhiệt tình –

- Thôi chị cứ về nghỉ ngơi đi đã – Lưu Vân nói xen vào – để chúng tôi nghĩ cách giúp chị, dù gì Diệp Cẩn Ngôn cũng là người có máu mặt, đυ.ng vào ông ấy không phải đơn giản

- Vâng, trông cậy cả vào Lưu Tiên Sinh và giáo sư Lưu, tôi cảm kích vô cùng …

- Không có gì, chị cứ về đi – Lưu Vân có vẻ không kiên nhẫn.

- Vâng vâng, tôi xin phép, tôi xin phép -

Tạ Gia Nhân nói xong thì buồn bà rời đi. Giáo sư Lưu và Lưu Vân vẫn ngồi lại, nhỏ tiếng trò chuyện:

- Bực mình quá – Giáo sư Lưu nói – sao bà ấy cứ đeo bám chúng ta hoài vậy.

- Ai bảo ban đầu em thân thiết với bà ta quá làm gì. – Lưu Vân trách móc

- Thì lúc ấy Diệp Cẩn Ngôn đang giúp cho Tạ Thị, tiếp cận với bà ấy và Tạ Hoành Tổ là con đường ngắn nhất đến với Diệp Cẩn Ngôn còn gì. – giáo sư Lưu hậm hực

- Nhắc đến Tạ Hoành Tổ mới nhớ, con bé Khả Ly vẫn qua lại với nó đấy, tối nay chúng nó còn đi ăn với nhau, để cho Alex Su thấy được sẽ hỏng hết kế hoạch của chúng ta đấy.

- Sao anh biết? – giáo sư Lưu sửng sốt – anh cho người theo dõi con bé à?

- Ừm, em phải nói với nó cắt đứt hoàn toàn với Tạ Hoành Tổ đi

- Để em nói … nhưng làm vậy có phải hơi quá với con bé không? Em thấy nó có vẻ rất yêu tiểu Tạ rồi.

- Hừ … nếu nó giúp em giành lại Mịch Uyển, thì anh còn nghĩ lại, bằng không nó phải cưới bằng được Alex Su … - Lưu Văn gằn giọng.

- Làm sao nó giúp được?

- Anh đã sắp đặt hết rồi, chỉ cần nó phối hợp diễn một vở kịch cảm động trước mặt Diệp Cẩn Ngôn là được, ông ta bề ngoài thì máu lạnh vô tình, nhưng kỳ thực là người trọng tình trọng nghĩa, em chỉ cần nói với Khả Ly diễn cho hay, càng cảm động càng tốt …

- Vâng, để ngày mai em nói với con bé.

- Tốt, con bé giống em hơn cả Mẫn Nhi, mọi hi vọng lần này dồn cả vào nó.

- Con bé thông minh sáng dạ giống anh đó chứ, anh định khi nào cho nó biết về thân phận thật sự ….

- Đừng nói đến chuyện đó vội, cứ để mọi việc như thế này là được rồi, đừng là con bé bị xáo động …. Không tốt

- À vâng vâng.

Lưu Khả Ly nghe đến đây thì hai tay ù đi, cả thân người mềm nhũn, mồ hôi đổ ra đầm đìa. Thân phận thật của cô? Cô giống giáo sư Lưu hơn Mẫn Nhi, cô giống Lưu Vân, màn kịch … chuyện gì đang diễn ra thế này? Giáo sư Lưu và cha nuôi cô còn đang giữ bí mật gì về cô nữa? tại sao họ lại nói như vậy? Một luồng suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, nếu mọi suy đoán là đúng, liệu cô có phải là…?

- Không! Lưu Khả Ly lẩm bẩm – Không thể như vậy được! không thể như vậy được.

Cô cứ ngồi như vậy một lúc thật lâu, đến khuya đại sảnh vô cùng tĩnh lặng mới thẫn thờ bước ra, nhờ bảo vệ gọi một chiếc taxi, đi về nhà. Không thể có chuyện hoang đường như vậy được!

***

Từ lúc ở trở lại bệnh viện, Tỏa Tỏa thấy Diệp Cẩn Ngôn hầu như im lặng, bữa tối dù cho cô mang vào món canh cá ông thích nhất, nhưng Diệp Cẩn Ngôn chỉ ăn vài miếng rồi thôi, mấy cuốn sách cô mang vào ông cũng để nguyên một chỗ. Vài lần Tỏa Tỏa tính hỏi xem ông có chỗ nào không ổn, nhưng Diệp Cẩn Ngôn vẫn dịu dàng nói là ông không sao. Tận trong thâm tâm, Tỏa Tỏa lờ mờ đoán được chắc hẳn phải là có chuyện, nhưng không có cách nào để Diệp Cẩn Ngôn nói rõ cho cô được.

Một buổi sáng, Tỏa Tỏa tần ngần ngồi ở một góc phòng, cô đưa mắt ngắm những hạt mưa lắc rắc rơi ngoài cửa sổ, trong lòng cảm giác vô cùng trống trải. Hôm nay sẽ có kết quả đấu thầu dự án, ai cũng hi vọng chiến thắng sẽ thuộc về công ty của Diệp Cẩn Ngôn, nếu được như vậy, có lẽ tinh thần của ông sẽ tốt hơn, sức khỏe cũng sẽ mau bình phục.

Diệp Cẩn Ngôn vẫn tĩnh lặng như mọi ngày, thấy ông nằm lim dim ngủ, Tỏa Tỏa cũng không muốn làm xáo động. Cô rón rén mở laptop ra làm việc, thi thoảng lại kiểm tra điện thoại, Phạm Kim Cang nói khi nào có kết quả đấu thầu, người đầu tiên mà anh ta gọi điện báo, chắc chắn là Chu Tỏa Tỏa.

Tinh!

Tin nhắn đến, của Phạm Kim Cang, Tỏa Tỏa vội vàng mở ra xem.

- Tỏa Tỏa, chúng ta thắng rồi!

Tỏa Tỏa như không tin vào mắt mình, cô đưa tay lên dụi dụi, rồi đọc lại. Đúng, công ty của họ đã thắng thầu. Dù trong lòng cô luôn vững tin vào Diệp Cẩn Ngôn và đội ngũ của ông, nhưng có bao nhiêu chuyện đã xảy ra, việc chiến thắng phải chờ đến lúc cầm chắc trong tay thì mới có thể vui mừng được. Cô muốn hét lên thật to, nhưng chợt nhận ra, mình đang ở trong bệnh viện, nên bước nhẹ nhàng đến bên cạnh giường của Diệp Cẩn Ngôn, áp má mình lên mặt ông, thì thầm:

- Ông xã, thư ký Phạm mới báo, chúng ta thắng thầu rồi.

Diệp Cẩn Ngôn hé mắt, nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Tỏa Tỏa thì nhoẻn miệng cười.

Ông đưa tay ôm lấy cô, để hai gương mặt áp vào nhau một lúc, mới nhỏ tiếng nói, giọng điệu tuy có chút mệt mỏi nhưng cũng rất vui.

- Các em rất giỏi, chẳng mấy chốc Tỏa Tỏa nhà chúng ta sẽ trở thành người phụ nữ thành đạt rồi.

- Là nhờ có anh dìu dắt em. – Tỏa Tỏa hôn nhẹ lên môi Diệp Cẩn Ngôn, âu yếm nói, giọng điệu pha chút nũng nịu.

- Em vốn thông minh sẵn, chỉ cần nghiêm túc học hỏi, sẽ trưởng thành sớm thôi – Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, nhìn vào mắt Tỏa Tỏa, ánh mắt thấm đẫm yêu thương.

- Ở bên cạnh anh, em nhất định sẽ làm được.

- Tỏa Tỏa, em cũng cần học cách độc lập, nếu sau này không có anh….

Tỏa Tỏa nghe Diệp Cẩn Ngôn nói đến đây, trong lòng trở nên lo sợ, cảm xúc hoảng loạn xâm chiếm tâm trí cô.

- Anh … nói gì vậy? không được nói đến từ không có anh …

Nước mắt Tỏa Tỏa bắt đầu tuôn rơi.

- Ngoan, ngoan nào … ý anh là … là em cũng nên tập cách làm việc độc lập thôi – Diệp Cẩn Ngôn thấy Tỏa Tỏa lo sợ bèn vội vàng sửa lại câu nói của mình, ông không ngờ Tỏa Tỏa lại phản ứng mạnh mẽ như thế.

- Anh không được, không được nói câu đó …

- Được rồi… được rồi mà… anh sẽ không nói nữa.

Tỏa Tỏa nín khóc, ôm chặt lấy Diệp Cẩn Ngôn, trong lòng vẫn chống chếnh khôn nguôi. Từ ngày Diệp Cẩn Ngôn gặp chuyện, cảm giác sợ hãi vẫn luôn thường trực trong cô, chỉ là vì muốn ông được vui vẻ nên cô gồng mình mạnh mẽ, nhưng càng gồng lâu sẽ càng thấy yếu đuối, càng vui vẻ bề ngoài thì lại càng dễ đổ vỡ bên trong.