Chương 67: Khoan nói với anh ấy.

Tin tức thắng thầu khiến tất cả mọi người trong AG THượng Hải đều vô cùng vui sướиɠ, đây cũng là dự án đầu tư tiềm năng nhất của họ trong giai đoạn này, dự án thành công sẽ nâng tầm AG Thượng Hải lên một vị thế mới. Mọi người rủ nhau cùng đi ăn mừng, Lưu Khả Ly thấy vậy cũng cảm thấy lâng lâng. Mọi cảm xúc ngột ngạt từ tối hôm trước cũng vơi đi vài phần. Cô cầm xấp tài liệu bước vào phòng giáo sư Lưu, cố gắng tỏ ra bình thản:

- Giờ phải làm đây?

Hình như giáo sư Lưu đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng vô cùng lo lắng và mệt mỏi

- Em không ngờ chúng ta đã giảm thêm 1% nữa là thấp hơn 3% so với Diệp Cẩn Ngôn mà thành phố vẫn chọn phía ông ta … vâng … vâng … để em nói với Khả Ly… hừ … con bé làm gì có quyền lựa chọn… hừ … nó phải làm theo chúng ta chứ … vâng vâng … anh cứ yên tâm!

Tai Lưu Khả Ly như ù đi, gần đây cô toàn nghe những chuyện mà cô không muốn nghe, chứng kiến những chuyện mà cô không muốn thấy. Người mà giáo sư Lưu gọi điện thoại, chắc chắn là cha nuôi của cô, cô lờ mờ đoán biết, hai người họ đang có rất nhiều toan tính chống lại Diệp Cẩn Ngôn và ngay cả với AG. Việc thua cuộc lần này chắc hẳn gây cho họ một thất vọng rất lớn, với cá tính của hai người họ, chắc chắn sẽ không ngồi yên, họ muốn cô làm những việc mà cô không muốn làm và nhưng cô không có cách nào để từ chối. Có phải cô nhu nhược quá chăng? Có phải cô chỉ là công cụ giúp cho họ hết lần này đến lần khác? Hôm qua họ nói về thân phận thật của cô, nếu đã là một ẩn số thì tốt nhất cô cũng nên tự mình tìm ra câu trả lời, giống như Chu Tỏa Tỏa mạnh mẽ quyết định cho cuộc sống của mình, dù thế nào cũng không hối hận.

***

Như thường lệ, hôm nay Phạm Kim Cang và Đới Thiến cùng nhau vào bệnh viện thăm Diệp Cẩn Ngôn, thấy ông có vẻ không vui, gương mặt thâm trầm trở nên hốc hác và mỏi mệt. Đới Thiến cố gắng nói một vui vẻ, kéo ông ra khỏi trùng điệp tâm tư:

- Diệp Tổng, chúng ta trúng thầu rồi, bên phía Dương Kha và Vương Chí Vĩ dù rẻ hơn chúng ta 3% vẫn không làm gì được, anh phải vui lên chứ.

- Tất nhiên là tôi vui – Diệp Cẩn Ngôn gượng cười – Cũng là nhờ phương án của chúng ta chặt chẽ, cộng thêm sự ứng biến nhanh nhạy của Tiểu Phạm. Dự án trọng điểm của thành phố, người ta sẽ không vì 3% mà rước về rủi ro đâu.

- Dù có là 5% thì phần thắng cũng về phía chúng ta – Phạm Kim Cang tự hào nói thêm.

- Giờ chúng ta đã thắng thầu, Mịch Uyển cũng sẽ chuyển mình khởi động lại mạnh mẽ, Diệp Tổng của chúng ta phải mau khỏe thôi – Đới Thiến phấn khích nói.

Câu nói của Đới Thiến khiến Phạm Kim Cang bối rối, tình hình hiện tại của Diệp Cẩn Ngôn vốn dĩ dữ nhiều lành ít, mấy ngày hôm nay bác sỹ Trịnh muốn bàn bạc cụ thể với họ về phác đồ điều trị mới nhưng Diệp Cẩn Ngôn không chú tâm. Dù rằng họ có giải pháp phục hồi, nhưng tỷ lệ rủi ro quá cao, anh biết Diệp Cẩn Ngôn lo sợ, lỡ như ông có mệnh hệ gì, mẹ con Chu Tỏa Tỏa phải làm sao, thà ông cứ nằm yên một chỗ thế này, ít nhiều còn để mắt được đến họ.

- Có thể đã đến lúc tôi phải nhường sân khấu cho các cô các cậu rồi – Diệp Cẩn Ngôn cười buồn, ánh mắt trân trân nhìn bóng đèn chùm, không chớp.

- Anh đừng nói vậy, để tôi liên hệ với bạn bè ở nước ngoài, chắc chắn sẽ tìm được phương pháp phù hợp cho anh. – Đới Thiến tự tin nói.

- Vậy thì tốt quá – Phạm Kim Cang nhanh nhảu, vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn, thấy ông không nói gì thêm, anh bèn vội vàng kéo tay Đới Thiến, kiếm một lí do nào đó để rời đi.

Ra đến hành lang, Phạm Kim Cang mới nhỏ tiếng nói:

- Tình hình của Diệp Tổng cũng không mấy khả quan, tỉ lệ phẫu thuật thành công chỉ có 50%, nhưng sau đó là cả một quá trình tập vật lý trị liệu.

- Vậy nếu không thì … - Đới Thiến hoảng sợ hỏi

- 30% sẽ … - Phạm Kim Cang cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt, bản thân anh không muốn nhắc đến chuyện này

- …

Đới Thiên nghe vậy, cổ họng cũng nghẹn lại, cô dựa hẳn vào tường, cả hai con người bôn ba sương gió lâu năm, tưởng như tâm trí sắt đá, vậy mà nghe đến chuyện này cũng không thể nào mạnh mẽ cho nổi.

- Dì Út, Phạm Phạm … hai người đang nói gì vậy … - Tỏa Tỏa mặt trắng bệch, từ đâu bước đến phía sau Phạm Kim Cang, lắp bắp nói.

- À chúng tôi – Phạm Kim Cang lúng túng, Diệp Cẩn Ngôn dặn dò kỹ lưỡng không để Tỏa Tỏa biết chuyện này nhưng không biết cô ấy đã nghe được những gì, liệu có nên tiếp tục che giấu giúp ông hay không?

- Phạm Phạm – Tỏa Tỏa bắt đầu mắt ngấn đỏ, giọng nói cũng trở nên hoảng hốt hơn – Phạm Phạm, có phải anh và dì Út đang nói về tình hình của Cẩn Ngôn hay không?

- Chúng tôi … - Phạm Kim Cang luống cuống, không thể mở lời. Đới Thiến bên cạnh cũng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cô không nắm rõ tình hình, nhưng xem ra Diệp Tổng đúng là rất sợ để Chu Tỏa Tỏa phải đối diện với chuyện này.

- Anh nói đi, Phạm Phạm – Tỏa Tỏa nức nở, hai bàn tay nắm lấy tay của Phạm Kim Cang đã trở nên lạnh toát.

- Tỏa Tỏa, cô bình tĩnh đi, Diệp Tổng … không sao … đâu

Phạm Kim Cang chưa nói dứt lời thì Tỏa Tỏa đã quay đầu chạy đi, nếu như anh không nói rõ, cô sẽ đích thân đến gặp bác sỹ Trịnh.

Vị bác sỹ già đáng kính đợi Tỏa Tỏa bình tĩnh lại, rút một miếng khăn giấy đưa cho cô, rồi mới ôn tồn nói:

- Cô Diệp, việc này chúng tôi bất đắc dĩ mới phải làm theo lời của Diệp Tổng, chưa nói với cô, nhưng tình trạng của ông ấy nếu không tiếp nhận trị liệu sớm, sẽ càng khó hồi phục, tỉ lệ thành công e rằng không được như kỳ vọng.

- Vậy bây giờ phải làm sao, thưa bác sĩ – Tỏa Tỏa hướng ánh mắt vừa cầu thị, vừa mong chờ về phía bác sỹ Trịnh.

- Tuổi tác của Diệp Tổng cũng không còn trẻ, nhưng tỉ lệ hồi phục vẫn còn khá tốt, nếu ông ấy tiếp nhận phẫu thuật thì sẽ còn hi vọng.

- Vậy xin bác sỹ hãy tiến hành phẫu thuật cho chồng tôi đi ạ - Tỏa Tỏa vội vàng nói.

- Việc này ngoài có sự đồng ý của người nhà, bản thân ông ấy cũng phải đồng ý, vì với điều kiện y học trong nước, tỉ lệ thành công mới là 50%, còn nếu không thành công thì 30% không thể tỉnh lại sau phẫu thuật – Bác sỹ Trinh chầm chậm nói, như sợ Tỏa Tỏa không nghe kịp tất cả thông tin.

- Ba mươi … ba mươi … Tỏa Tỏa run lập cập, tỷ lệ 30% - vậy có nghĩa là …– Nói đến đây, Tỏa Tỏa đổ sập xuống sàn, không còn biết gì nữa.

***

- Toả Toả ... Toả Toả ... cậu tỉnh rồi cậu tỉnh rồi - giọng Nam Tôn vừa gấp gáp vừa mừng rỡ

- Nam Tôn ... sao lại là cậu? Tớ đang ở đâu đây? - Toả Toả ngơ ngác hỏi, cô nhớ lúc nãy còn đang ở trong phòng bác sĩ Trịnh bây giờ lại đang nằm trên giường, có Nam Tôn và cả Julia cũng đang ở đây.

- Lúc nãy cậu nói chuyện với bác sĩ Trịnh xong bị choáng và ngất xỉu. Cũng may là đang ở trong bệnh viện nên bác sỹ đưa cậu vào phòng này để theo dõi.

- À đúng rồi ... nhưng tớ không sao ... tớ phải đi gặp Cẩn Ngôn ... gặp bác sĩ Trịnh nữa ... Cẩn Ngôn anh ấy cần phải được điều trị sớm ... –

Toả Toả hoảng loạn nói, định vung chăn ra để đứng dậy, nhưng mớ dây truyền nước còn đang cắm trên tay, sự cử động vừa rồi khiến cô đau nhói.

- Cậu đừng như vậy nào? - Nam Tôn vừa thương vừa nghiêm giọng với Toả Toả - là do cậu mệt quá nên ngất xỉu, ít nhất cũng phải chờ truyền hết chai nước này đã chứ.

- Tớ ... tớ

- Thôi cứ nằm ở đây đã, lúc nãy Diệp Tổng nghe cậu ngất xỉu đã lo lắng muốn phát điên, cậu không biết tự chăm sóc mình, còn ảnh hưởng đến anh ấy nhiều hơn ấy.

- Anh ấy lo lắng ư? - Toả Toả áy náy - vậy tớ sẽ nằm ở đây - Julia, em nhờ chị về phòng báo với Cẩn Ngôn là em khoẻ rồi, em không sao.

- Vâng, tôi đi ngay.

Julia nhanh chân rời đi. Nam Tôn âu yếm cấu nhẹ lên má Toả Toả.

- Cậu đó, phải giữ sức khoẻ, mới có sức chăm sóc cho Diệp Tổng chứ

- Ừm, tớ nhớ rồi, từ giờ sẽ chú ý hơn

- Phải vậy ! Phải vậy - Nam Tôn cười hiền, dù trong lòng rất thương bạn. Hai người họ mới cưới nhau chưa lâu, khoảng thời gian hạnh phúc chưa tày gang đã gặp phải chuyện này, Toả Toả khổ từ nhỏ, những tưởng làm vợ Diệp Cẩn Ngôn sẽ được sung sướиɠ, vậy mà ... Ông trời có phải đang thử thách cô ấy không?

- Xin hỏi cô Chu Toả Toả - một vị bác sĩ nữ bước vào phòng, ôn tồn gọi.

- Dạ thưa, có tôi ạ.

- Đã có kết quả kiểm tra rồi, xin chúc mừng cô, sắp lên chức mẹ, thai nhi đã được 10 tuần, hoàn toàn khoẻ mạnh, là thai đôi.

- Thai đôi, 10 tuần ? Cả Toả Toả và Nam Tôn đều sửng sốt

- Đúng! Là thai đôi ạ - bác sĩ cười hiền từ, ánh mắt hiện lên sự chúc phúc

- Ôi cảm ơn bác sỹ, cảm ơn bác sỹ - Nam Tôn vui mừng đến phát khóc, rối rít cảm ơn.

- Không có gì? Tôi chỉ qua đây báo tin và dặn dò người nhà cẩn thận hơn.

- Vâ.....ng vâng - Toả Toả rơm rớm nước mắt, gật đầu cảm ơn bác sĩ rồi đưa tay sờ lên bụng mình. Thai nhi là thai đôi, đã được 10 tuần, là kết tinh tình yêu của cô và Diệp Cẩn Ngôn.

- Đây đúng là tin rất vui - Nam Tôn hồ hởi - Diệp Tổng biết được chắc sẽ mau khoẻ lại.

- Khoan. Khoan nói với anh ấy - Toả Toả bất ngờ lo sợ

- Sao vậy?

- Anh ấy biết được tin này sẽ càng có lí do từ chối phẫu thuật …

Nam Tôn nhìn gương mặt lo lắng của Tỏa Tỏa, thấy trong lòng thắt lại, cô không ngờ hai người cô yêu quí nhất lại rơi vào tình cảnh này, một người vì lo lắng cho người khác thà chấp nhận đau đớn chứ không để người kia phải nghĩ ngợi nhiều, một người vì muốn người kia tốt hơn mà chấp nhận nín nhịn chấp nhận làm ngơ. Nếu không phải là yêu thương đủ lớn, không phải là bao dung đủ nhiều, chắc hẳn không cặp đôi nào có thể đối đãi với nhau như thế.