Chương 68: Cô tin như vậy ư?

Tỏa Tỏa nằm bên phòng hồi sức một lúc, thấy người đỡ hơn nhiều, bèn xin bác sỹ cho về lại chỗ Diệp Cẩn Ngôn. Tưởng Nam Tôn và Julia vội vàng ngăn lại:

- Tỏa Tỏa, cậu còn chưa khỏe hẳn, nằm ở bên này nghỉ ngơi đã.

- Tớ không sao.- Tỏa Tỏa cố gắng mỉm cười – Tớ về bên kia xem Cẩn Ngôn thế nào đã.

- Không được – Nam Tôn nghiêm giọng – bây giờ cậu phải lo cho em bé trong bụng nữa, là hai em bé đó, cậu biết không?

Tỏa Tỏa đưa tay ôm lấy bụng mình, cô đang mang giọt máu của Diệp Cẩn Ngôn, tình yêu của cuộc đời cô. Vì ông, vì con, vì gia đình nhỏ của mình, Tỏa Tỏa nhất định phải mạnh mẽ, cô phải làm tất cả để bảo vệ những thứ thiêng liêng này.

- Tớ không sao đâu, Nam Tôn. Đúng, vì bây giờ có các con, tớ cần phải cẩn thận hơn. Nhưng vì các các con, tớ cũng cần phải mạnh mẽ hơn, tớ biết lo cho mình mà.

- Cậu chắc chứ? – Nam Tôn vẫn không thấy yên tâm, cô chỉ sợ Tỏa Tỏa xảy ra thêm chuyện gì, cậu ấy sẽ ngã quỵ mất.

- Tớ chắc mà, tớ về bên kia với Cẩn Ngôn đây. – Tỏa Tỏa quả quyết, rồi bước chân xuống giường.

- Cậu …

Không đợi Nam Tôn nói hết, Tỏa Tỏa đã bước chân ra cửa, liêu xiêu đi về hướng phòng của Diệp Cẩn Ngôn. Julia vội vàng chạy theo, đỡ lấy Tỏa Tỏa, vừa lo lắng, vừa dịu dàng nói:

- Phu nhân, phu nhân … cô còn choáng nên đi lại phải cẩn thận, để tôi dìu cô.

- Cảm ơn chị - Tỏa Tỏa cười hiền, nhìn về phía Julia, sự chăm sóc của Julia đối với cô còn hơn cả trách nhiệm của một người quản gia, Tỏa Tỏa cảm giác như mình có thêm một người chị, một người dì vậy . – Julia, cảm ơn chị đã chăm sóc cho em.

- Phu nhân, đừng nói vậy, đó là bổn phận của tôi, tôi không quê không quán, bám trụ ở Thượng Hải này bao năm qua cũng là nhờ thư ký Phạm và Diệp Tổng chiếu cố. Vài năm trước, lần đầu tiên Diệp Tổng nhờ tôi đến phụ giúp chăm sóc việc nhà cho cô, tôi đã biết cô là người đặc biệt đối với ông ấy … - Julia rưng rưng….

- Hồi ấy là Cẩn Ngôn nhờ chị đến ư?

- Vâng, Diệp Tổng … ông ấy … rất lo lắng và nâng niu phu nhân …

Tỏa Tỏa nghe đến đây hai dòng nước mắt lại lăn dài trên má, Julia thấy vậy thì hoảng hốt, vội vàng lấy khăn thấm khô cho cô:

- Phu nhân, cô đừng khóc, ảnh hưởng đến tâm trạng của thai nhi đấy.

- Vâng – Tỏa Tỏa sụt sịt. Trấn tĩnh một hồi, cô nhỏ tiếng dặn dò Julia – Tình hình của Cẩn Ngôn chị cũng đã hiểu phần nào, anh ấy rất cố chấp, em muốn tìm ra phương án điều trị cho anh ấy rồi mới nói chuyện em có thai … em sợ …

- Tôi hiểu mà, phu nhân – Julia nắm lấy tay Tỏa Tỏa – Cô sợ Diệp Tổng thà chấp nhận nằm một chỗ, còn hơn là đánh đổi rủi ro, lỡ có chuyện gì …

- Vậy nên em thực sự không biết phải làm sao – Tỏa Tỏa mới bình tâm được một chút, lại nức nở, nói không nên lời, cả người dựa hẳn lên Julia không còn sức lực.

- Phu nhân, xin cô hãy bình tâm, người tốt nhất định sẽ được báo đáp. Cô và ông ấy đều là người trượng nghĩa, ông trời sẽ không phụ lòng cô đâu.

Julia đỡ Tỏa Tỏa ngồi xuống chiếc ghế trước cửa phòng Diệp Cẩn Ngôn một lúc lâu, đến khi cô hoàn toàn bình tĩnh, mới giúp cô chỉnh trang mái tóc, lau những giọt nước còn vương trên khóe mi, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng. Phạm Kim Cang thấy hai người Tỏa Tỏa về đến nơi thì không dấu được sự mừng rỡ, cuống quýt chạy đến, thì thầm:

- Cô không sao chứ? Lúc nãy tôi có nghe Nam Tôn nói, chúc mừng cô …

- Suỵt! – Tỏa Tỏa ra hiệu cho Phạm Kim Cang im lặng – Cẩn Ngôn anh ấy thế nào rồi?

- Lúc nãy ông ấy vô tình nghe được mấy y tá nói chuyện với nhau là cô bị ngất xỉu bên phòng bác sỹ Trịnh nên cứ gặng hỏi tôi có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại để Tỏa Tỏa đến gặp bác sỹ Trịnh? Cô ấy đã biết chuyện gì rồi? – Phạm Kim Cang nói liền một chập – ông ấy rất sợ cô biết về tình hình của mình.

- Vậy anh đã nói những gì?

- Tôi chưa dám nói gì, tìm cớ ngồi ngoài này chờ cô thôi. Nãy giờ ông ấy im lặng đọc tài liệu…

- Ờ, để tôi vào với Cẩn Ngôn …

- Cô … được chứ? – Phạm Kim Cang ái ngại nhìn Tỏa Tỏa

- Được mà! – Tỏa Tỏa mỉm cười, rồi kéo cửa bước vào. Nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đang nằm bên cạnh mớ tài liệu, Tỏa Tỏa bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng nói, giọng điệu có chút nghiêm nghị

- Ông xã, anh cần phải nghỉ ngơi chứ!

- Tỏa Tỏa! Có phải em bị ngất xỉu không? – Diệp Cẩn Ngôn vừa nhìn thấy Tỏa Tỏa đã vội vàng hỏi, ánh mắt da diết nhìn về phía cô. Ông chỉ hận mình không thể đi lại được, để chạy đến xem cô thế nào.

- Em đâu có bị làm sao đâu, ông xã – Tỏa Tỏa cố tỏ ra vui vẻ - Đúng là em có đến phòng bác sỹ Trịnh để hỏi về việc điều trị của anh một chút, là do em không ăn sáng nên hơi choáng chút thôi, bây giờ ăn no, người lại khỏe rồi này.

- Em có chắc là mình không sao không? – Diệp Cẩn Ngôn vẫn gặng hỏi.

- Em chắc mà, với cả bác sỹ Trịnh cũng nói với em là tình trạng của anh sẽ được cải thiện đấy.

- Ông ấy nói với em như vậy à? – Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tỏa Tỏa, kéo về phía ngực mình.

- Vâng! - Tỏa Tỏa cúi người, choàng tay ôm lấy vai Diệp Cẩn Ngôn, áp mặt mình lên cổ của ông.

Diệp Cẩn Ngôn dùng tay còn lại ôm chặt Tỏa Tỏa, lắng nghe tiếng thở và nhịp đập của cô ngay sát bên cạnh mình, nhất thời ông không biết phải nói gì. Với bản thân ông, gặp chuyện gì cũng được, ai nói gì cũng được, ông đều không quan tâm, nhưng ông rất sợ, sợ người phụ nữ ông muốn dùng cả phần đời còn lại để che chở, để bảo vệ bị tổn thương. Giả như, giả như cả phần đời còn lại của ông phải nằm yên một chỗ, thì cô ấy sẽ làm sao đây? Không lẽ cô ấy phải dùng cả cuộc đời của mình để chăm sóc cho ông hay sao? Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy không cam tâm, trong lòng ông như có hàng trăm ngàn sợi mảnh buộc lại, đau thắt, rối bời. Tỏa Tỏa của ông không thể lãng phí tuổi xuân phơi phới với một kẻ tật nguyền vô dụng được!

- Tỏa Tỏa, lỡ … như … - giọng Diệp Cẩn Ngôn nghẹn lại, lời nói ra đến cổ họng như bị ai đó chặn lại, không thể thoát ra.

- Anh không được nói lỡ như… - Tỏa Tỏa đoán biết Diệp Cẩn Ngôn muốn nói gì, trái tim nhói đau như có một mũi tên đột nhiên đâm trúng, cô dùng giọng điệu vui vẻ nhất để ngăn ông lại – chúng ta chẳng phải đừng nên sống với những giả thuyết, sống với những câu “lỡ như” hay sao.

- À … em nói cũng phải …em nói cũng phải – Diệp Cẩn Ngôn sợ làm cho Tỏa Tỏa buồn nên không nói tiếp, nhưng nếu không nói, chẳng phải sẽ để cho Tỏa Tỏa cứ ôm hi vọng rồi sẽ lại thất vọng hay sao, như vậy chẳng phải sẽ đẩy cô ấy vào tình huống đáng thương hơn hay sao.

- Ông xã… việc của anh bây giờ là nghỉ ngơi và tuân thủ chặt chẽ phác đồ của bác sỹ, em không cho phép anh suy nghĩ lung tung đâu! – Tỏa Tỏa ôm chặt lấy Diệp Cẩn Ngôn, vùi mặt sâu vào ngực ông, giấu đi đôi mắt ngấn đỏ của mình.

- Được rồi, được rồi mà.

Diệp Cẩn Ngôn vuốt mái tóc của Tỏa Tỏa, không nói gì thêm. Phạm Kim Cang và Julia đứng bên ngoài, chứng kiến câu chuyện cũng nhìn nhau im lặng. Ông Trời ơi, nếu đây là thử thách ông gửi xuống để Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn phải vượt qua, thì xin ông hãy thu tay lại, gần hết cuộc đời Diệp Cẩn Ngôn sống trong dằn vặt bi thương, chẳng lẽ chưa đủ hay sao? Cả tuổi thơ Tỏa Tỏa sống trong đơn độc thiếu thốn, bây giờ mới có một gia đình trọn vẹn, chẳng lẽ hạnh phúc giản đơn như vậy cũng không thể đến với một con người đầy khao khát như cô hay sao? Phạm Kim Cang rơi xuống một giọt nước mắt, bất lực đớn đau như chính biến cố của cuộc đời mình.

***

Một buổi sáng, Tỏa Tỏa tranh thủ đi khám thai, bác sĩ nói tình trạng thai nhi hoàn ổn định nhưng với cường độ làm việc của Tỏa Tỏa thì cần phải điều chỉnh lại, nếu như cô muốn tạo điều kiện tốt nhất cho em bé. Tỏa Tỏa cầm xấp kết quả trên tay, định đi ra khuôn viên đi dạo một chút. Trời đã vào xuân, không khí u ám thay thế bởi những tia nắng mới, hàng cây trong vườn cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Tỏa Tỏa hít vào một hơi, hương vị của mùa xuân đang căng tràn trong l*иg ngực. Xuân Hạ Thu Đông rồi lại Xuân, đất trời xoay vần, đời người chắc chắn cũng như vậy. Những biến cố nhất định cũng sẽ qua đi, điều tốt lành cũng sẽ đến, cô có niềm tin bệnh tình của Diệp Cẩn Ngôn sẽ thuyên giảm, ông sẽ mau chóng hồi phục để cùng cô đón chào cặp song sinh chào đời.

Tỏa Tỏa mỉm cười, ngồi xuống một chiếc ghế đá, bình thản ngắm cỏ cây và những dòng người qua lại, bất chợt có một bóng người quen thuộc, cũng lặng lẽ ngồi ở một hàng ghế cách cô không xa.

- Khả Ly!

Tỏa Tỏa thấy Khả Ly thì mừng rỡ bước tới cất tiếng chào.

- Tỏa Tỏa – Khả Ly không giấu sự kinh ngạc – Sao cô lại ở đây?

Tỏa Tỏa định nói về chuyện của Diệp Cẩn Ngôn, nhưng chợt nhận ra, bản thân ông và công ty không muốn công bố tình trạng sức khỏe ra bên ngoài nên đành tìm đại một lí do khác.

- À tôi tôi … - Tỏa Tỏa cúi xuống nhìn phong bì kết quả trên tay, bối rối

- Tôi hiểu rồi – Khả Ly mỉm cười – Mọi việc ổn cả chứ?

- Ổn cả ổn cả, thai nhi được gần 3 tháng rồi - Tỏa Tỏa vui vẻ nói

- Chúc mừng cô – Khả Ly thì thầm vào tai Tỏa Tỏa – Chúc mừng cô cả việc hôm trước, tôi thực sự không biết cô và Diệp Tổng đã kết hôn, nếu tôi có gì mạo phạm, mong cô bỏ qua cho.

- Ồ không có gì đâu, cô đừng nghĩ nhiều.

- Chắc hẳn Diệp Tổng vui lắm.

- À … đúng… anh ấy rất vui – Tỏa Tỏa miễn cưỡng thốt ra một câu dối lòng.

- Hôm trước Tạ Hoành Tổ nói với tôi, anh ấy muốn khuyên Tạ Gia Nhân từ bỏ tranh chấp quyền nuôi con với cô đấy.

- Tạ Hoành Tổ nói vậy với cô à? – Tỏa Tỏa ngạc nhiên hỏi lại.

- Đúng vậy, thực lòng mà nói, tôi cũng thấy Tiểu Tỏa ở bên cô rất tốt mà, nếu đổi lại là tôi, tôi không biết mình có thể làm một người mẹ tốt như cô không? – Giọng nói của Lưu Khả Ly chứa đầy tâm tư, ánh mắt cũng hướng về phía xa xa, vô định

- Ha ha … cô cứ lo xa quá … người mẹ nào cũng sẽ thương yêu con hơn cả sinh mạng mình, sau này cô làm mẹ rồi sẽ biết.

- Có thật vậy không?

- Thật chứ, tôi tin 99% các bà mẹ đều như vậy cả. – Tỏa Tỏa bặm môi, còn 1% có thể đó là những bà mẹ như mẹ của cô, người mẹ đã bỏ lại con của mình mà chưa một lần tìm lại.

- Vậy 1% còn lại thì sao? – Lưu Khả Ly vội vàng hỏi lại, dường như cô rất quan tâm đến việc này.

- Là tôi nói bừa vậy thôi, 1% gì chứ - Tỏa Tỏa đánh trống lảng.

- Nhưng cô nói 99% các bà mẹ yêu con hơn cả sinh mạng, rõ ràng có lí do nào đó cô mới nói như vậy – Lưu Khả Ly quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt bối rối của Tỏa Tỏa.

- … Hừm 1% còn lại … 1% còn lại có thể là những bà mẹ không cho mình cơ hội để yêu thương con mình … như mẹ của tôi – Tỏa Tỏa cười buồn.

- Mẹ của cô?

- Đúng, tôi chưa từng gặp bà ấy, bà ấy cũng chưa một lần về tìm tôi …

- Tôi xin lỗi … xin lỗi …

- Bởi vậy nên tôi muốn dành tất cả tình yêu thương và che chở cho những đứa con của mình, làm mẹ rồi cô sẽ hiểu, con cái không những là máu thịt mà còn là sinh mệnh của những bà mẹ. Có thể … có thể … mẹ của tôi cũng không thực sự muốn rời xa tôi đâu …

- Cô tin như vậy ư?

- …

Tỏa Tỏa không trả lời, bởi cô không chắc rằng mình tin vào điều đó. Lưu Khả Ly cũng không nói gì thêm, cô nắm chặt tay cầm chiếc túi xách, trong ấy có kết quả kiểm tra ADN, kết quả mà cô dùng tất cả trí thông minh của mình cũng không thể nào lí giải được.

***