Chương 1

Núi Cửu Hoa, chùa Thái Huyền.

Trên chiếc bàn đá nhỏ trong đình có mười mấy tô mì rỗng.

Một cô bé khoảng ba tuổi rưỡi mặc chiếc áo bào cũ nát, trên đầu thắt hai bím tóc con, tay cầm một tô mì lớn ăn “sùn xụt".

Gân xanh trên trán Quan Chủ nhảy thình thịch, cảm thấy mình thực sự không nuôi nổi tiểu tổ tông này mất!

Nhìn cách Lục Mạn Mạn ăn như thể có thể ăn hết một con trâu kia, nếu không phải ông cố ý khống chế khẩu phần ăn của cô, đạo quán đã sớm đóng cửa từ lâu!

May mắn thay, ông vừa mới nhận được một tin tức tốt, đó chính là anh cả của Lục Mạn Mạn sắp đến.

Có trời mới biết ông đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi!

Quan Chủ đợi Lục Mạn Mạn ăn xong liền bế cô vào căn phòng yên tĩnh, treo cái bọc nhỏ lên người cô.

"Mạn Mạn, gia đình con sẽ sớm đến đây. Con có thể cùng họ về nhà."

Lục Mạn Mạn nghe vậy lập tức cúi mặt, nước mắt trào ra: “Sư phụ, ngài không cần Mạn Mạn sao?"

Lục Mạn Mạn rất sợ hãi cái nơi từng được gọi là "nhà" kia.

Nhà họ Lục vốn làm ăn kinh doanh, thủ đoạn tàn nhẫn, do đó cũng chọc phải không ít kẻ thù.

Nhưng bởi quyền thế ngập trời nên hầu hết mọi người chỉ dám tức giận nhưng không dám nói. Cha Lục càng được nước lấn tới.

Ba năm trước, cha Lục đã mắng chửi tổ tông mười tám đời của một giám đốc nọ ngay trước mặt bao người. Người nọ tức giận đến nỗi bắt cóc đứa con gái nửa tuổi của ông ta và biến mất không một tung tích.

Mẹ Lục sau đó mắc phải căn bệnh trầm cảm, tóc rụng rất nhiều. Để an ủi bà, Cha Lục đã nhận nuôi Mạn Mạn có vẻ ngoài rất đáng yêu từ trại trẻ mồ côi.

Lúc đầu, mẹ Lục thực sự yêu thương Mạn Mạn như con gái mình nên cô đã có một cuộc sống khá tốt trước khi cô được hai tuổi.

Vào ngày sinh nhật thứ hai, cảnh sát đã tìm thấy con gái thật của nhà họ Lục.

Mẹ Lục ôm đứa con gái ruột gầy gò của mình vào trong lòng, đôi mắt đỏ hoe khóc đến sưng húp.

Mạn Mạn muốn bước tới an ủi bà, nhưng mẹ Lục đã đẩy cô xuống và mắng cô còn nhỏ đã mưu mô xảo quyệt, không muốn nhìn thấy hai mẹ con họ đoàn tụ.

Sau đó, Mạn Mạn nhiều lần cố gắng giải thích nhưng đều bị mẹ Lục đánh.

Mẹ Lục càng ngày càng bất mãn với Mạn Mạn, sau đó đuổi cô vào núi cho đỡ khuất mắt bà ta.

Quan Chủ thấy bộ dáng đáng thương của cô, nhanh chóng an ủi: “Không phải nhà họ Lục, mà là người thân ruột…”

Còn chưa đợi ông nói hết thì một người đàn ông bước vào. Dáng người đàn ông cao lớn, mặc một bộ vest đen được cắt may gọn gàng, làm nổi bật vòng eo thon gọn. Sống mũi cao, khóe mắt xa xăm, toàn thân toát ra một cảm giác cấm dục khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Giọng nói người đàn ông lạnh lùng vang lên: "Xin chào Quan Chủ! Tôi là Tô Thanh Trì, là anh cả của Mạn Mạn. Tôi đến để đưa Mạn Mạn về nhà."

Lục Mạn Mạn nhìn qua, người này thật đẹp mắt, chỉ kém hơn cô chút xíu.

Trong lúc Lục Mạn Man đang suy nghĩ, Tô Thanh Trì đã hoàn tất việc bàn giao với Quan Chủ, Tô Thanh Trì cũng không quên quyên góp một ngàn vạn vào hòm công đức.

Quan Chủ khó nén nổi ý cười trong lòng, "Mạn Mạn, mau cùng anh cả của con xuống núi!"

Lục Mạn Mạn nắm chặt góc áo của Quan Chủ: “Hu hu hu, Mạn Mạn không muốn xuống núi, sư phụ không yêu Mạn Mạn nữa sao..."

Nghe vậy, Quan Chủ lập tức lấy tay áo che khuất nụ cười, giả vờ lau nước mắt nói lời thấm thía: “Mạn Mạn à, sư phụ cũng không nỡ rời xa con, nhưng con là một thiên tài hiếm có trong lĩnh vực huyền học, vẽ bùa, bói toán, luyện đan, xem mệnh đều hơn cả sư phụ."

"Bây giờ đã đến lúc con phải xuống núi rèn luyện. Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là làm rạng danh tổ tiên chúng ta..."

Nhưng điều quan trọng nhất là con ăn uống quá giỏi, sư phụ nuôi không nổi con đâu!

Mạn Mạn trợn tròn đôi mắt, sau đó nắm tay thành quyền, kiên định nói: "Sư phụ, Mạn Mạn nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và tích lũy công đức. Ngài có thể tin tưởng giao lại tương lai Thái Huyền Quan cho con!”