Chương 26

Mẹ Khương thấy phản ứng của chồng thì thở dài thật sâu, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau trong phòng ngủ không nói gì, hai vợ chồng già ngồi ở căn phòng bên cạnh cũng lắc đầu thở dài, trong nhà giống như có một ngọn núi cao vô hình đè nặng lên trái tim của mỗi người ở đây.

“Con về rồi.” Cái cửa chống trộm cũ kỹ bị đẩy ra, một âm thanh chói tai vang lên đánh vỡ sự yên lặng của căn nhà, Khương Duy dẫn theo Lâm Thanh Âm và Vương Hổ đến nhà, có hơi không được tự nhiên mà gọi một tiếng: “Cha, mẹ, con có mời thầy pháp về nhà này.”

Cha Khương nghe thấy tiếng kêu thì từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Khương Duy dẫn hai người lạ về nhà, ông lập tức nhíu mày.

Trước đây ông cũng đã từng tiếp xúc qua mấy cái thể loại như xem bói hay xem phong thủy, cho dù là mở công ty hay xây dựng nhà máy thì ai cũng có thói quen tìm người đến tính toán, xin một lá bùa cầu may.

Thậm chí lúc trước còn ở trong phòng làm việc bày ra trận pháp tụ tài, có tác dụng hay không thì không biết nhưng dù sao cái bể cá kia nhìn cũng rất đẹp mắt.

Tuy nhiên, cha Khương là người xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mặc dù trước kia ông cũng chạy theo trào lưu bày ra một số trò để thu hút tiền bạc, nhưng thực chất trong lòng ông lại chưa từng tin qua mấy thứ này.

Lúc ấy ông làm ra tài sản là dựa vào sự cần cù chăm chỉ lại chịu khổ chịu cực, nếu mấy cái xem bói hay phong thủy này mà hữu dụng thì sự nghiệp của ông sẽ không thất bại thảm hại như vậy.

Nhưng mà cảnh ngộ của gia đình mình đều đã biến thành dáng vẻ này, cha Khương cũng không muốn làm mất lòng ai, hơn nữa phải cho con trai tí mặt mũi.

Có điều trong lòng cha Khương cũng đã chuẩn bị kế sách xong cả rồi, lát nữa pha trà mời nước rồi khéo léo nói về tình hình của gia đình mình, chỉ cần nói rõ là mình không có tiền thì mấy ông thầy bói này sẽ bỏ đi ngay thôi.



“Thầy bói, mời ngồi!” Cha Khương tươi cười đưa tay ra hướng Vương béo mời ngồi: “Trong nhà chật hẹp, hơi thất lễ, xin ngài thông cảm.”

Vương béo nhìn bàn tay duỗi đến trước mặt mình, hắn nhanh chóng lùi lại một bước, đẩy Lâm Thanh Âm lên trước mặt: “Đây mới là cao nhân của chúng ta, thầy bói Lâm, tên là Lâm Thanh Âm.”

Cha Khương nhìn cô bé chỉ cao đến cằm mình mà không khỏi sững sờ, cái thầy bói này cũng “trẻ” quá đi!

Ông nhìn nhìn hai người Lâm Thanh Âm và Vương Hổ, có hơi không thể hiểu được tình hình này là sao, trong lòng không thể nhịn được tự hỏi: Không phải trước kia phổ biến việc lấy người lớn tuổi ra làm bình phong sao, giờ lại sửa kịch bản rồi hả? Mặc kệ ai mới là thầy bói, dù sao mình cũng không tính tiêu tiền cho bọn họ, cứ ứng phó qua loa là được.

Cha Khương mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì lục tung khắp nơi đi tìm trà.

“Bác không cần vội đâu!” Lâm Thanh Âm nói: “Cháu biết trong lòng bác không tin cháu và cũng không định giữ chúng cháu ở đây lâu.”

Nụ cười tươi của cha Khương đông cứng trên mặt, ông thấy Lâm Thanh Âm nói toạc ra thì cũng không cần che giấu gì nữa, xấu hổ cười cười: “Nguyên nhân chính là trong nhà thật sự không còn tiền để mời thầy nữa, hai người phải về tay không rồi.”

“Con trai bác đã trả tiền rồi ạ.” Lâm Thanh Âm móc miếng ngọc bội kia ra: “Đây là tiền thù lao của anh ấy.”