Chương 46

Lâm Thanh Âm lắc lắc đầu nói: “Bảy ngày sau, tôi lại ra đây.” Cô nói xong thì duỗi tay chỉ chỉ về hướng một ông cụ mặc áo phông: “3 giờ chiều ngày mốt ông đứng đây chờ cháu.”

Các bác trai bác gái lập tức chuyển ánh mắt về phía trên người ông cụ kia, trong lúc nhất thời không biết nên hâm mộ hay đáng thương cho ông ấy nữa, có thể bị thầy bói nhỏ đặc cách kêu gặp riêng thì chắc chuyện gặp phải cũng không nhỏ.

Bói xong từ công viên đi ra, Lâm Thanh Âm sờ sờ cái ba lô căng phồng của mình, tâm trạng cực kỳ tốt, cười khoe cả hàm răng trắng với Vương béo: “Tìm chỗ nào ăn ngon ngon đi, tôi mời anh ăn sáng.”

“Tâm trạng đang tốt, chúng ta ăn ở tiệm hoành thánh Như Ý này đi.” Vương béo vui vẻ hài lòng xoa xoa tay: “Có thể được thầy bói nhỏ mời đi ăn cơm, nhất định chỉ có duy nhất mình tôi.”

“Ừm, nhưng không phải mình anh.” Lâm Thanh Âm lấy điện thoại ra, động tác hơi không lưu loát gọi một cuộc gọi: “Tôi định gọi cả thầy giáo dạy kèm nhỏ ra đây, một hồi anh ấy còn kèm tôi học nữa, sáng ăn không no sợ anh ấy chịu không nổi.”

Lâm Thanh Âm đối với thầy giáo dạy kèm Khương Duy cực kỳ hài lòng, có học sinh xuất sắc hướng dẫn ôn tập so với khi cô tự học thì nhanh hơn nhiều, có một số chỗ vốn không hiểu được cũng trở nên rõ ràng hơn, Chuyện quan trọng nhất là thầy giáo dạy kèm này miễn phí, lại còn được bao cơm trưa.

Nguyên chưởng môn Thần Toán, Lâm Thanh Âm hoàn toàn không cảm thấy mình làm vậy là mất mặt, tiền thì không có còn sĩ diện cái gì!

Khi Khương Duy bước vào tiệm hoành thánh, Lâm Thanh Âm đã kêu một bàn đồ ăn sáng, ở tiệm này có rất nhiều món để cho lựa chọn, ngoài các loại nhân hoành thánh ra, còn có sủi cảo áp chảo, bánh rán, bánh bao cùng các loại dưa cải...



Lâm Thanh Âm nhìn thực đơn mà hoa cả mắt, lại nhớ đến món mì sợi mặn chết người trước kia khiến cô không thể kìm được giọt nước mắt cay đắng.

Cô cảm thấy sau này mình phải tìm cơ hội học nấu ăn, nếu không sớm muộn gì cũng bị mẹ làm cho ăn mặn mà chết.

Ăn xong một bữa thịnh soạn, Lâm Thanh Âm cảm thấy hạnh phúc tràn đầy, sáng sớm đã nhẹ nhàng kiếm được mười nghìn tệ không nói, mà còn có nhiều đồ ăn ngon như vậy.

Nói chung bây giờ thế giới này ngoại trừ linh khí thiếu thốn, bài tập về nhà quá nhiều thì ngoài ra không có gì xấu nữa.

Ăn sáng xong, Khương Duy muốn dạy kèm cho Lâm Thanh Âm, Vương béo thấy hai người lần lượt đi ra ngoài thì vội vàng bước từng bước nhỏ chạy theo: “Cao nhân, tôi có thể về nhà ngài học chung được không?”

Lâm Thanh Âm khϊếp sợ nhìn hắn với vẻ đồng tình: “Anh cũng muốn làm bài tập sao?”

“Vậy cũng không đúng.” Vương béo gãi gãi đầu, có hơi xấu hổ giải thích: “Ngài kêu tôi học thuộc quyển sách mà ông nội để lại, lúc nào học tôi cũng ngủ gật, tôi nghĩ nếu hai người đi học chắc chắn sẽ có không khí học tập, tôi sẽ không dễ bị buồn ngủ nữa.”

Lâm Thanh Âm không rõ bầu không khí học tập là cái gì, kiếp trước trừ lúc cô vừa gia nhập môn phái được sư phụ một kèm một dạy học ra, kể từ đó đến một ngàn năm sau đều là một mình cô ở trong động phủ tự học bói toán, trước giờ không có bị bầu không khí học tập gì đó làm cho bối rối.