Chương 15

[Lầu trên, đừng kể chuyện ma nữa được không!]

[Không chịu được nữa, tôi sẽ chụp màn hình, cho người khác xem.]

Lâm Tuyết Dao nhìn về phía Lâm lão phu nhân và Lâm Tri Hành, chưa kịp nói gì đã quỳ xuống. Cô là con riêng của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm hoàn toàn có thể phớt lờ cô, thế nhưng vẫn hỗ trợ tài chính cho bà ngoại, giúp bà và cậu cô có cuộc sống bình thường, không phải chịu đựng thêm cú sốc nào vì cái chết của cô.

Cô biết ơn những gì nhà họ Lâm đã làm.

Bạch Tri Đồ lấy ra ba lá bùa vàng từ trong túi, viết ba lá Tĩnh Tâm Chú ngay tại chỗ, lại còn dùng bút bi.

[Bùa viết bằng bút bi? Thật là mới mẻ!]

[Ní chết tiệt chụp màn hình đâu? Quay lại chưa, nhanh cho tui câu trả lời, không thì tối nay tui không dám ngủ đâu!]

[Chỉ có mình tôi mong chờ diễn biến tiếp theo sao? Thật sự còn hấp dẫn hơn cả bộ phim tôi đang xem á!]

Linh lực dồi dào từ chiếc bút bi nhỏ bé tuôn ra, bùa Tĩnh tâm được đưa vào trên người ba tàn hồn còn sót lại, ngay lập tức thanh tẩy đi oán khí trên người họ.

Sau đó, để Lâm Tri Hành và lão phu nhân cung kính mời họ về làm thờ phụng cho nhà họ Lâm như vậy coi như hoàn thành.

Trước khi sử dụng bùa, Lâm Tuyết Dao vẫn không nhịn được hỏi, "Đại sư, có thể giúp tôi xem... mấy người đó thế nào rồi không?"

Bạch Tri Đồ rất không muốn làm, nhưng đã làm thì phải làm tới cùng, tiễn Phật phải tiễn tới Tây thiên. Đây là chuyện đầu tiên anh xử lý sau khi xuống núi, Bạch Tri Đồ vẫn đồng ý, sẽ hóa vàng nói cho cô khi có kết quả.

[??? Còn có thiết lập ly kỳ cơ à? Nhân vật này sau này có xuất hiện lại không nhỉ?]

[Có vẻ là một nhân vật quan trọng.]

[Tôi biết mà, người đẹp sẽ không dễ bị đăng xuất đâu!]

Nhìn ba bài vị mới được đặt trong từ đường, lão phu nhân bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Dù cho trước đây thế nào, hiện tại nhà họ Lâm đã thật sự có ba vị thờ phụng không phải con người. Sau này dù là kinh doanh hay gì khác, chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn.

Lâm Tri Hành không thể chờ đợi được, sờ vào cơ thể mình, "Đại sư, tôi... tôi có thể sống qua ba mươi tuổi rồi sao?"

Bạch Tri Đồ vừa giải quyết xong một việc, tâm trạng khá tốt, "Ừm, nếu anh chết sau ba mươi tuổi, hoan nghênh anh đến tìm tôi, tôi sẽ biến anh thành người thờ phụng."

"Ha... ha ha ha!"

Không chịu nổi lời hạt nhài của Bạch Tri Đồ, Lâm Tri Hành lấy điện thoại ra, chuẩn bị chuyển tiền, "Đại sư, số thẻ ngân hàng là bao nhiêu?"

Biểu cảm vui vẻ của Bạch Tri Đồ đột nhiên ngưng lại, bình tĩnh nói: "Có thể là tiền mặt không?"

"Ơ? Bây giờ tiền mặt không còn được dùng nhiều nữa." Lâm Tri Hành khó hiểu.

Bạch Tri Đồ: "..." Nhưng anh không có thẻ ngân hàng mà!

[Streamer bị kẹt rồi.]

[Nhanh lên, lấy tiền rồi bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời, cưới bạch phú mỹ.]

[Có cảm giác như đang lên cấp ấy nhở.]

[Ha ha ha, streamer này ngố ngố kiểu gì.]

Bạch Tri Đồ đang chìm đắm trong nỗi buồn không có thẻ ngân hàng, nhưng khán giả trong phòng livestream lại còn cười nhạo anh.

"Hôm nay livestream đến đây thôi, sau này có mở lại hay không thì tùy duyên."

Anh tức giận tắt phòng livestream, rồi gọi điện cho Tô Vân Diêm, uất ức mà than phiền: "Tôi không có thẻ ngân hàng!"

Tô Vân Diêm nhanh chóng nhận cuộc gọi, gãi gãi tai, "... Anh không có thẻ ngân hàng là vì anh không có căn cước đó."

Bạch Tri Đồ càng uất ức hơn, "Vậy sao lúc làm căn cước không làm luôn?"

"Anh không nói mà." Tô Vân Diêm nói với giọng đầy lý lẽ, "Sao? Anh kiếm được tiền rồi? Cần dùng thẻ ngân hàng?"

"Ừm." Bạch Tri Đồ cầm điện thoại, "Người ta muốn chuyển khoản, nhưng tôi không có thẻ ngân hàng."

Tô Vân Diêm đâm một nhát: "Không sao, anh chẳng những không có thẻ ngân hàng, anh cũng không có căn cước, hoàn toàn không thể chuyển khoản được."

Bạch Tri Đồ, một người không có giấy tờ: "..." Tan nát cõi lòng!

Lâm Tri Hành đang cầm điện thoại định chuyển khoản, không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Chuyển cho tôi trước đi." Tô Vân Diêm vừa làm bài vừa xoay bút nói, "Không phải tôi muốn chiếm tiềm của anh đâu! Tôi sẽ tự trừ tiền thuê nhà từ trong đó ra là được."

Bạch Tri Đồ vui vẻ, đối diện với Tô Vân Diêm, anh không biết từ đâu có được sự tự tin, chỉ tin chắc rằng Tô Vân Diêm là người tốt, sẽ không lừa dối mình.

Sau hai giờ vật lộn, cuối cùng hai triệu đã được chuyển thành công vào tài khoản của Tô Vân Diêm.

Còn chưa kịp để Bạch Tri Đồ khoe khoang, Tô Vân Diêm lại vội vàng gọi đến, "Bạch Tri Đồ! Anh kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Hai triệu? Tận hai triệu? Anh chỉ ra ngoài một ngày thôi mà!"

Giọng nói của Tô Vân Diêm nghe có vẻ đang phát điên, trời biết cậu đã vui mừng biết bao khi mình đã để chế độ im lặng, nếu không thì trong giờ học mà điện thoại báo cho cậu "Bạn đã nhận được hai triệu tệ", chắc chắn cậu sẽ phát điên mất.

"Tôi có năng lực mà." Bạch Tri Đồ khoe khoang, "Tôi nói với cậu nghe, tôi gặp một người coi tiền như rác không sống quá ba mươi tuổi..."

"..." Người coi tiền như rác nào đó cố gắng duy trì nụ cười.

Bạch Tri Đồ: "... Ừm ừm, cậu định nấu ăn à? Được, vậy tôi sẽ về nhà ăn tối."

Bạch Tri Đồ khoe khoang hết với Tô Vân Diêm xong, nắm tay Lâm Tri Hành, "Anh Lâm, lần sau có chuyện gì nhất định phải gọi tôi nhé."

Lâm Tri Hành ngượng ngùng cười đáp, "Cảm ơn, cảm ơn..."

Nhưng gia đình họ sẽ không còn gặp chuyện nữa, nếu có chuyện gì, Lâm Tuyết Dao cũng sẽ không ngồi nhìn.

Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Bạch Tri Đồ vui vẻ như một học sinh tiểu học đạt điểm tối đa.

Anh không biết rằng nội dung vừa được livestream đã bị người khác ghi lại và tải lên một diễn đàn yêu thích tâm linh, gây ra một cuộc thảo luận nho nhỏ.

Bạch Tri Đồ đặc biệt quay trở lại chỗ sạp hàng của mình, muốn khoe khoang với chị chủ buổi sáng.

Chị chủ đang làm một chiếc móc khóa, hình con hồ ly mũm mĩm phiên bản Q, với cái đuôi lông xù và đôi tai lớn, ngay lập tức đã chiếm được trái tim của Bạch Tri Đồ.

Đẹp quá, muốn có quá...

Bạch Tri Đồ xoa xoa tay, "Chị chủ, cái này giá bao nhiêu?"

Chị chủ lúc nãy mải mê làm thủ công, hoàn toàn không chú ý đến Bạch Tri Đồ, đến khi anh lên tiếng mới nhìn thấy anh, thấy là đồng nghiệp bày sạp hôm trước, cô cười, "Không phải cậu đã theo một ông lớn rồi à? Sao, đã giải quyết xong rồi à?"

Bạch Tri Đồ đẹp trai, trẻ tuổi, hoàn toàn khác với hình ảnh những người bán hàng bói toán mà chị chủ đã gặp, nên cô cũng không coi Bạch Tri Đồ là thật, chỉ nghĩ anh là sinh viên ra trải nghiệm cuộc sống.

"Tôi ra tay, một người bằng hai." Bạch Tri Đồ rất tự hào, mắt nhìn chằm chằm vào con hồ ly nhỏ trong tay chị chủ, "Chị chủ, cái này rốt cuộc giá bao nhiêu vậy?"

Dễ thương quá, thật là dưỡng thê, sao lại dễ thương như vậy. Miệng mèo, mắt đen, lại đang giơ móng ra muốn ôm, giống hệt như người vợ chạy trốn của mình vậy!

"Đây à? Vẫn chưa xong đâu..." Chị chủ lắc lắc món đồ đang làm dở trong tay.

Câu nói chưa dứt, đã bị một người đàn ông cắt ngang.