Chương 2

Anh nghiêng đầu ngó sang, thiếu niên có mái tóc màu nâu hạt dẻ, mềm mại dán vào da đầu, nom có vẻ rất suôn mượt.

Gương mặt tròn trịa, khí chất nhẹ nhàng, lông mày cong cong được vẽ tinh tế đến huyệt Thái Dương, lông mi cong cong dày như chiếc cọ nhỏ.

Đây là một tướng mạo cao quý và thuận lợi.

Bạch Tri Đồ ngứa tay, không nhịn được coi bói cho người này.

Hửm... Trống rỗng?

Bạch Tri Đồ chưa từ bỏ ý định, lại tính một lần nữa, nhưng vẫn trống rỗng, như thể thiếu niên trước mắt không tồn tại trên đời.

Đạo sĩ già dạy anh từng nói, tính trời tính đất không tính mình, chỉ cần người có nhân quả dây dưa với mình đều không tính ra.

Có nghĩa là... con người trước mắt này, có nhân quả rất sâu với mình.

Mà loại nhân quả này, phần lớn có nghĩa là những người thân thiết với mình.

Bạch Tri Đồ nghĩ tới đây, xoa xoa đầu ngón tay, đầu lưỡi có chút tê dại, lại cảm thấy có hơi căng thẳng.

Suy nghĩ trong đầu anh khá hỗn loạn, mím môi lại, buộc mình phải bình tĩnh như thường ngày.

"Tôi nhắm mắt nhưng không có nghĩa người đang ngủ đâu, anh chàng đẹp trai."

Thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt đen láy mà sáng đập vào trong mắt Bạch Tri Đồ, phá vỡ sự bình tĩnh giả vờ của Bạch Tri Đồ.

"Hơn nữa, sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi, tôi dựa vào đây cũng không né tránh."

Giọng thiếu niên không trong sáng như ngoại hình của cậu, lúc thiếu niên nói chuyện, mang theo một chút cảm giác mập mờ.

Chỉ tiếc có một vài dấu vết của quần áo trên mặt của thiếu niên đã phá hỏng bầu không khí.

Bạch Tri Đồ chớp mắt mấy cái, thản nhiên nói: "Không phải cố ý nhìn cậu, bởi vì trên mặt cậu có dấu vết quần áo."

Thiếu niên: "..."

Cậu vội vàng dùng điện thoại di động chụp ảnh, quả nhiên phát hiện trên mặt bởi vì nằm sấp ngủ mà để lại dấu vết màu đỏ.

Cậu xấu hổ xoa mặt, vừa rồi lại dùng nửa khuôn mặt này để nói những lời như vậy...Thật sự là mắc cỡ muốn chết!

Nếu như người đã tỉnh, Bạch Tri Đồ cũng tránh khỏi người của người kia.

Thiếu niên từ từ duỗi người: "Tôi tên Tô Vân Diêm, là sinh viên năm nhất đại học Thanh Hòa, anh thì sao?"

Bạch Tri Đồ ngồi thẳng người: "Bạch Tri Đồ, Tri trong hiểu biết, Đồ trong đồ đệ, tôi tốt nghiệp đại học rồi, lần này đi du lịch."

Anh đã theo học đạo sĩ già từ khi còn nhỏ, cũng không muốn tiếp xúc với con người, chớ nói chi là đi học.

"Hóa ra anh lớn như vậy rồi à, nhưng tôi thấy anh hình như mới hai mươi tuổi."

Tô Vân Diêm khá ngạc nhiên.

Trong mắt cậu thanh niên trước mắt đẹp trai cao ráo, tự nhiên hào phóng ngồi ở trên ghế ngồi có chút ố vàng, mái tóc ngắn màu đen bù xù tuy tùy tiện nhưng không lôi thôi, hàng lông mày kiếm khí phách cùng đôi mắt đào hoa đẹp đẽ quyến rũ nằm bên dưới.

Cả người tinh thần thoải mái, đẹp như cây ngọc dao trong rừng ngọc quỳnh, khiến cho người ta nhìn thấy là nảy sinh ấn tượng tốt.

Cho dù anh mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần đùi hoa khá cay mắt đi nữa, Tô Vân Diêm vẫn cho rằng, chàng trai có thể mặc quần đùi hoa đẹp như vậy, đã đủ tư cách làm trai đẹp rồi.

Một người trẻ tuổi lại đẹp trai như vậy, đã tốt nghiệp đại học rất nhiều năm?

"Đúng vậy, có lẽ mặt tôi hơi non."

Bạch Tri Đồ sờ sờ cằm, mặt không đỏ không thở gấp, bốc phét lung tung khiến chính anh suýt chút nữa cũng tin.

Tô Vân Diêm gật đầu, không hỏi thêm chuyện riêng tư của Bạch Tri Đồ nữa.

Bạch Tri Đồ lại lấy tấm ảnh hồ ly ra, không nhúc nhích ngắm hồ ly béo.

Hai mươi năm trước, bởi vì trên người mang huyết mạch linh hồ, khi sinh ra trên người anh đã có bộ lông hồ ly, không giống với những đứa trẻ khác.

Vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ ở núi Vô Danh.

Sau khi được đạo sĩ già nhặt được, anh đi theo đạo sĩ già một mực tu luyện ở núi Vô Danh.

Đạo sĩ già còn đặt cho anh một cái tên, ý là "Đệ tử khôn ngoan hơn thầy."

Bởi vì vấn đề huyết mạch, từ nhỏ Bạch Tri Đồ đã không gần gũi với con người, tính tình cũng lập dị, cho dù đạo sĩ già chỉ dạy như thế nào, đều luôn nhốt mình ở một chỗ không ra ngoài.

Cho đến năm mười tuổi, đạo sĩ già đột nhiên cầm một tấm ảnh chụp nói cho anh biết, anh không bị bỏ rơi, anh còn có một người vợ tương lai, tương lai sẽ yêu đương với mình, kết hôn, cùng anh tạo thành một gia đình thuộc về mình.

Đạo sĩ già có thể bấm ngón tay tính toán, là thầy bói nổi tiếng. Bạch Tri Đồ chỉ mới mười tuổi hoàn toàn tin tưởng đạo sĩ già.

Đạo sĩ già vuốt râu nói: "Vợ con ở đâu á? Bây giờ nó đang ở hang hồ ly tại núi Ngọc Trạch, chỉ là tuổi còn nhỏ, hơn nữa thiên phú lại thấp, hiện tại chưa thể biến hình... Tóm lại, con phải chăm chỉ học tập, tu luyện cho tốt, nếu không tương lai ấy mà, sư phụ thấy hai đứa chẳng có tương lai gì."

"Chờ hai đứa đều tròn hai mươi tuổi, thầy xem tình hình rồi sẽ sắp xếp hai đứa gặp nhau."

Bạch Tri Đồ mười tuổi cầm lấy tấm hình, phát hiện là một hồ ly béo, lông xù, mềm mại.

Bởi vì nguyên nhân huyết mạch, từ khi sinh ra Bạch Tri Đồ đã cảm thấy thân thiết với hồ ly.

Cho nên khi nhìn thấy hồ ly béo trong hình, anh lập tức sửng sờ.

Cũng không biết tại sao, trước đó Bạch Tri Đồ như thể lành làm gáo, vỡ làm muôi(*), sống chết cũng không muốn sống cuộc sống tốt, kết quả sau khi trên người gánh vác thêm một trách nhiệm, ngược lại có chút trách nhiệm làm người, thực sự đã lắng nghe.

(*)nghĩa đen (ít dùng) là tận dụng những thứ tưởng như bỏ đi để không dùng vào việc này thì dùng vào việc khác; nghĩa bóng (thường dùng) là không sợ đυ.ng chạm, không sợ hỏng việc, sẵn sàng chấp nhận mọi tình huống, kể cả sự đổ vỡ.

Bắt đầu đi theo đạo sĩ già học tập, tu luyện, trưởng thành.

Tô Vân Diêm chú ý tới ảnh chụp trong tay Bạch Tri Đồ, lại gần nhìn kỹ, biểu cảm có chút kỳ lạ: "Tri Đồ, con hồ ly này thật đáng yêu, là thú cưng anh nuôi hả?"