Chương 4

Bạch Tri Đồ gật đầu: "Cậu nói đúng, tôi cũng ở lại."

Dứt lời, đeo túi lên, cùng các sinh viên xuống xe.

Tô Vân Diêm đuổi theo sau: "Cũng, cũng không phải không được, có điều anh không vội lên xe hả?"

"Không vội, tôi còn có chuyện cần giải quyết."

Bạch Tri Đồ nhìn nông trại xanh um tươi tốt, sát khí ngút trời giống như một cái động không đáy, chờ đợi nuốt chửng đám sinh viên trẻ tuổi này.

Lúc xuống núi Bạch Tri Đồ đã tính một quẻ cho mình, tính đến cơ duyên của mình ở trên chiếc xe buýt này. Trước đây anh còn không biết cơ duyên này là gì, bây giờ cuối cùng cũng biết rồi.

Nông trại này của một đôi vợ chồng già khá lớn tuổi, mở một nhà nghỉ nhỏ, tài xế cũng chính là con trai của bọn họ.

Nhà nghỉ nhỏ được trang bị đầy đủ, tiện nghi, chu đáo và sạch sẽ.

Tô Vân Diêm vừa đi vừa cảm thán, cực kỳ nghi ngờ có người không thiếu tiền mở nhà nghỉ này để trải nghiệm cuộc sống.

Bạch Tri Đồ không quen biết ai, nên chắp tay đi theo sau Tô Vân Diêm.

Ngòn đón bọn họ là một bà cụ, bà cụ ăn mặc giản dị, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt xuất hiện trước mắt Bạch Tri Đồ, hiện ra cuộc đời nhấp nhô của bà cụ: Vị thành niên đã lập gia đình, cũng may vợ chồng hòa thuận, gia đình ổn định, cả đời đều làm việc ở nông thôn, sinh ra một trai một gái, đáng tiếc, cô con gái không sống quá hai mươi mốt tuổi.

Bạch Tri Đồ vô thức lại bấm đầu ngón tay, là một người đáng thương.

Bà cụ nở nụ cười hiền lành, cho dù hành động hơi chậm chạp nhưng cũng không hề mất đi nhiệt tình: "Tới rồi à, đều mệt mỏi rồi nhỉ, hai người một gian, phòng nào cũng đều có nước nóng, mau tắm rửa, nghỉ ngơi một chút."

"Cảm ơn bà."

Mọi người đi theo bà cụ lên lầu, tìm phòng của mình.

Tô Vân Diêm và Bạch Tri Đồ đi theo cuối cùng, Tô Vân Diêm hưng phấn cầm điện thoại di động không ngừng chụp nhà nghỉ.

Bạch Tri Đồ lại chút nghiền ngẫm nhìn một cô gái trong đoàn. Cô gái này tóc dài đến vai, mặc một chiếc váy ren màu vàng nhạt, dáng vẻ không tầm thường, khí chất nổi bật.

Nhưng Bạch Tri Đồ xem người cũng không xem tướng mạo, cái gọi là tướng mỹ nhân trong mắt Bạch Tri Đồ đều là mây bay. Bạch Tri Đồ xem người chỉ xem cốt cách, có thể trực tiếp xuyên qua bộ da đẹp đẽ này của cô ta, nhìn thấy đống thịt thối xấu xí bên trong.

Cô gái mặc váy vàng nhạt vuốt tóc: "Vân Diêm, hai người rất thân à? Đồng hành suốt chặng đường, giới thiệu với mọi người chút đi."

Giọng cô gái dịu dàng, ném ánh mắt trìu mến về phía Tô Vân Diêm.

Tô Vân Diêm cúi đầu giả vờ chơi điện thoại, làm ngơ trước ánh mắt của cô gái: "À, Tri Đồ, đây là Tăng Văn Văn."

Vẻ mặt Tăng Văn Văn khó coi, giận dỗi bĩu môi, nhưng nhanh chóng lại điều chỉnh lại cảm xúc.

Vẻ mặt thay đổi cực nhanh, làm cho Bạch Tri Đồ từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với con gái "nhà quê" này thán phục.

Những người khác dường như đã quen rồi.

"Cô này giỏi đổi vẻ mặt ghê." Bạch Tri Đồ tưởng rằng mình đang thì thầm với Tô Vân Diêm, trên thực tế tiếng to đến mức chính chủ Tăng Văn Văn cũng nghe thấy.

Nhưng chả sao cả, dù sao thì Bạch Tri Đồ cũng không thích người này.

Tô Vân Diêm: "..."

Cậu không nhịn được bật cười, ai bảo cậu cũng không thích người này cơ chứ.

Anh chàng vẫn đứng bên cạnh xách túi cho Tăng Văn Văn khựng lại, giọng vang dội như chuông: "Anh nói gì đó?"

Nói xong còn không quên khoe mẽ cơ bắp của mình, dùng cái này hù dọa Bạch Tri Đồ.

Bạch Tri Đồ túm lấy túi vải của mình, đầy ẩn ý nhìn anh chàng này, có chút ngạo mạn nói: "Cậu tên là Vân Khải, từ nhỏ điều kiện trong nhà đã không tốt lắm, bố đánh bạc, mẹ bỏ đi lúc cậu ba tuổi, cậu lớn lên cùng với ông bà. Bởi vì nguyên nhân trong nhà trọng nam khinh nữ, cho nên từ nhỏ cậu đã có chủ nghĩa gia trưởng, cho rằng phụ nữ nên tam tòng tứ đức. Thế nhưng kho đối diện với tiểu thư nhà giàu lại... vẻ mặt khác. Ồ? Cậu thích cô gái bên cạnh đúng không? Tên cô ấy là Tăng Văn Văn nhỉ? Con gái lớn nhà họ Tăng, gia cảnh giàu có. Đáng tiếc, tính tình không tốt."

.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tri Đồ cẩn thận tính toán mạng của mấy người này, phải nói rằng thu hoạch tương đối phong phú.

Chỉ tiếc, cho dù Bạch Tri Đồ nói đúng về cuộc đời của Vân Khải, Vân Khải vẫn cứng miệng như cũ: "Kẻ bịp bợm giang hồ ở đâu đây?"

Nhưng khuôn mặt căng thẳng của cậu ta đã tiết lộ suy nghĩ thật sự của mình.

Bạch Tri Đồ không để ý tới Vân Khải, ánh mắt của anh chuyển qua cô gái tóc che mặt bên cạnh, im lặng không nói gì rồi nhìn sang trên người cô ta: "Tăng Văn Văn à, có muốn tôi nói tiếp không?"

Cái đầu đang cúi thấp của cô ta càng thấp hơn.

Tăng Văn Văn thay đổi sắc mặt, vội vàng giữ chặt Vân Khải, nụ cười gượng gạo: "Mọi người có thể cùng một chiếc xe, đó chính là duyên phận, cần gì cãi nhau chứ, làm sứt mẻ tình cảm, đi thôi đi thôi."

Đúng là cô ta xuất thân trong gia đình giàu có, cô ta biết trên thế giới này có vài người không thể dùng khoa học để giải thích. Tuy rằng cô ta không cho rằng thanh niên ăn mặc quê mùa trước mắt này đã biết gì đó, nhưng cũng sẽ không lỗ mãng đắc tội người khác.

Hình như bà cụ ở đằng trước không nghe thấy tranh chấp phía sau, chậm rãi lấy chìa khóa phòng ra.

Nhà nghỉ sắp xếp hai người một phòng, Tô Vân Diêm đành phải tự động biến thành cùng một phòng với Bạch Tri Đồ.

Cũng may trong phòng có hai cái giường, vả lại mỗi giường đều có rèm giường riêng, không đến mức để cho hai người xa lạ vừa gặp đã ngủ cùng nhau.

Từ khi đến nhà nghỉ đến khi vào phòng chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, Tô Vân Diêm đã điên cuồng chụp 18 tấm ảnh, cũng đăng lên Weibo.

Bố cục tự nhiên, màu sắc tươi tắn, cho dù Bạch Tri Đồ không hiểu gì về nhϊếp ảnh cũng cảm thấy rất đẹp, vì thế anh tiện thể nhấn like.

Kể từ sau khi Tô Vân Diêm nhìn thấy ảnh đại diện của Bạch Tri Đồ, dường như có tâm sự, vài lần đối mặt với Bạch Tri Đồ đều muốn nói lại thôi, một đôi mắt hạnh tròn xoe giống như có vô số cảm xúc đang quay cuồng.

Bạch Tri Đồ: "..."

Đừng tới đây!

Tuy rằng hồ ly trắng béo của anh đã chạy mất rồi, nhưng anh phải giữ nam đức, không cần dính líu nhân quả với bất kỳ con người nào đâu nhé!

Hai người tắm rửa xong, Tô Vân Diêm thay sang bộ quần áo màu nâu nhạt, trên quần vậy mà còn thêu một chú gấu nhỏ.

Bạch Tri Đồ ăn mặc đương nhiên vẫn là quần áo trộm được của đạo sĩ già, kiểu dáng cổ lỗ sĩ.

Cơ mà Bạch Tri Đồ cũng giống đạo sĩ già, không để ý đến vẻ bề ngoài, một chiếc quần đùi là có thể mặc cả mùa hè.