Chương 6

Lý Hoành Phi là con cháu nhà giàu, tự đánh giá mình quá cao, thích Lâm Tuyết Dao nhưng không bao giờ hạ thấp địa vị để theo đuổi, chỉ biết làm một ít chuyện tự mình cảm động. Sau khi bị từ chối ngược lại thẹn quá hóa giận, để cho đám bạn bè của cậu ta tung những tin đồn bậy bạ về Lâm Tuyết Dao, kết quả truyền khắp trường chỉ sau một đêm.

Tăng Văn Văn ghen tị với thành tích và nhân duyên tốt của Lâm Tuyết Dao, ngoài mặt có quan hệ thân thiết với Lâm Tuyết Dao, sau lưng lại thường xuyên dẫn theo các chị em của mình ngáng chân cô ấy, dẫn đến Lâm Tuyết Dao thường xuyên bị thương, cũng không dám nói cho giáo viên biết.

Một nữ sinh xuất thân bình thường, cùng một nữ sinh nhà giàu thường xuyên quyên tiền cho trường học, Đại học Thanh Hòa đương nhiên sẽ lựa chọn Tăng Văn Văn.

Mà An Trí Dương lại càng buồn cười hơn, làm bạn trai của Lâm Tuyết Dao, chẳng những không biết chuyện Lâm Tuyết Dao bị bạo lực học đường, còn dễ dàng tin vào lời đồn của trường, cho rằng Lâm Tuyết Dao không gần gũi với hắn là bởi vì Lâm Tuyết Dao đã cặp kè với một ông chủ giàu có ở bên ngoài từ lâu, cưỡиɠ ɧϊếp Lâm Tuyết Dao, nghiền nát phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Lâm Tuyết Dao.

Về phần Vân Khải và cô gái Bạch Nhuế tóc che mặt kia, chính là người hầu của Tăng Văn Văn. Lâm Tuyết Dao cuối cùng tự sát cũng có một phần "công lao" của bọn họ.

Bạch Tri Đồ bấm đầu ngón tay, rất hiển nhiên, mấy người này không phải chỉ dùng mấy chữ "ích kỷ" để tổng kết được.

Bên cạnh giếng nồng đậm luồng khói màu đen và sát khí dần dần ngưng tụ thành một bóng người.

Bóng người tóc dài, đôi chân buông thõng, mặc một bộ váy màu đỏ, làn da lộ ra có rất nhiều vết thương loang lổ, vết véo, vết cắn, các loại xanh tím làm cho Bạch Tri Đồ cũng không đành lòng nhìn thêm.

Lâm Tuyết Dao mặc váy đỏ tự sát, oán khí ngút trời.

Mấy người này lại là đầu sỏ có liên quan trực tiếp với Lâm Tuyết Dao, tử khí và vận đen trên người Lâm Tuyết Dao cuồn cuộn không ngớt truyền tới trên người bọn họ.

Trong lúc mấy người bọn họ đang đùn đầy trách nhiệm, Lâm Tuyết Dao chậm rãi đi ngang qua Bạch Tri Đồ, khẽ gật đầu với anh.

Bạch Tri Đồ mím môi, gieo nhân gì gặp quả nấy, khi đám cặn bã bắt nạt người khác nên nghĩ đến, tương lai mình sẽ gánh chịu hậu quả gì.

Chỉ là không biết Lâm Tuyết Dao có quan hệ gì với hộ gia đình có trang trại này.

Đột nhiên, cửa phòng nhà chính được mở ra, bà cụ trượt Phật châu, được tài xế đỡ, từ từ đi ra.

Bà cụ thay đổi vẻ hiền lành dễ gần lúc chập tối, trở nên bình tĩnh lạnh lùng, mặc trường sam bằng gấm thêu hoa màu quả hạnh, mái tóc lưa thưa được búi cao.

"Bà ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lý Hoành Phi cắn răng hỏi.

Tài xế đạp một phát vào ngực hắn, đá hắn ngã xuống đất: "Mấy người gϊếŧ cháu gái của ta, còn có mặt mũi hỏi chúng tôi chuyện gì xảy ra?"

Tăng Văn Văn đột nhiên hiểu ra: "Ông là cậu của Lâm Tuyết Dao, cả nhà các người đều là người nhà của Lâm Tuyết Dao. Các người lừa chúng tôi để báo thù cho Lâm Tuyết Dao!"

"Nhưng... nhưng tờ rơi quảng cáo của nhà nghỉ, là Bạch Nhuế cầm..." Lý Hoành Phi từ từ quay đầu lại.

Bạch Nhuế vén mái tóc che mặt lên, lộ ra nửa khuôn mặt bị móng thú cào nát, cô đi tới chỗ bà cụ, đỡ bà cụ, vẻ mặt phẫn uất.

Tô Vân Diêm đã choáng váng, chẳng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả các mối quan hệ đã long trời lở đất.

Bạch Tri Đồ mừng rỡ hóng hớt, hai tay đút trong túi quần, quay sang Tăng Văn Văn, dáng vẻ lười biếng như đang đi dạo buổi tối: "Tôi nói rồi mà, tính tình của cô rất không tốt."

"Bạch Nhuế là con của bảo mẫu nhà cô, cô và Bạch Nhuế là bạn bè từ nhỏ. Cô đặc biệt thích những con chó to hung dữ, thường xuyên đưa Bạch Nhuế theo chơi với chó. Nhưng cô không biết là, Bạch Nhuế sợ chó... Ờ... Chó của cô là con chó ngoan, chỉ tiếc, cho dù con vật có thông minh đến đâu, chủ nhân là cặn bã cũng vô dụng. Con chó dữ của cô bị cô nuôi dạy lệch lạc. Năm cô ấy mười lăm tuổi, nó vô ý cào nát mặt Bạch Nhuế."

"Cô cũng không thèm quan tâm đến khuôn mặt của cái đuôi sẽ ra sao, cho nên chậm trễ thời gian chữa trị, hơn nữa nhà Bạch Nhuế là một gia đình đơn thân, mẹ cô ấy thế cô sức yếu, không thể đòi lại sự công bằng cho con gái mình."

"Cho nên... thật ra Bạch Nhuế và Tăng Văn Văn, có thù oán." Tô Vân Diêm lẩm bẩm nói.

Bạch Nhuế lạnh giọng nói tiếp: "Tôi hận không thể khiến Tăng Văn Văn chết ngay lập tức."

Cô vuốt ve lên mặt của mình: "Mười lăm tuổi, mặt của tôi đã bị hủy. Từ đó về sau tôi cũng không còn dám ở trước mặt người khác lộ mặt bao giờ. Tăng Văn Văn lại có thể tiếp tục làm thiên kim đại tiểu thư của cô ta. Dựa vào đâu chứ!"

"Con nhỏ ngu ngốc này thích ỷ vào gia thế bắt nạt người khác. Lâm Tuyết Dao tính cách nhu nhược, có nhân duyên tốt, lại bị cô ta bắt nạt."

Tăng Văn Văn quỳ trên mặt đất, khàn cả giọng: "Nhưng mày cũng bắt nạt nó!"

"Cô không biết à, tôi biết Lâm Tuyết Dao sớm hơn cô." Bạch Nhuế sờ lên mặt mình, trước mắt dường như lại nhìn thấy cảnh tượng Lâm Tuyết Dao giúp cô bôi thuốc: "Tăng Văn Văn, cô chính là đồ khốn từ đầu đến chân."

Bà cụ trượt Phật châu, hỏi Bạch Tri Đồ: "Tiểu đạo hữu, cậu học ở đâu?"

"Không môn không phái, đạo nhân trong núi." Bạch Tri Đồ gật đầu: "Bà... biết huyền thuật?"

"Trước khi đại loạn, đã từng học qua một chút..." Bà cụ thở dài: "Vốn tưởng rằng phong ấn thuật rồi là có thể phong ấn cả đời, không ngờ tới... Không ngờ tới."

Bà cụ lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là một chuỗi Phật châu mang theo nồng đậm khí tức công đức: "Oan có đầu, nợ có chủ, Tuyết Dao, bà ngoại tiễn con một đoạn đường!"

Bạch Tri Đồ nhíu mày, hành động này của bà cụ là muốn giúp Lâm Tuyết Dao ngưng hồn: "Bà ơi, bà có biết... nhúng tay vào nhân quả có kết cục gì không?"

"Như thế nào nhân, như thế nào quả, một bà già đã bước nửa chân xuống mồ như ta không biết từ lâu rồi. Ta chỉ biết là, Tuyết Dao của ta bị bắt nạt. Tuyết Dao bị bắt nạt, bà già như ta nhất định phải đòi lại giúp con bé."

Phật châu bị bà cụ kéo đứt, ngọc châu rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết tiếng gió xung quanh càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh.

Thậm chí còn có tiếng gào thét thảm thiết.

Bạch Tri Đồ nhìn thấy rõ ràng, đó là Phật khí trên Phật châu đang cung cấp cho Lâm Tuyết Dao.

Phật châu vốn là thánh vật, nhưng mỗi ngày đều được bà cụ cầm, từ lâu đã không thể tách rời khỏi bà.

Hiện giờ nó trở thành vật cung cấp cho Lâm Tuyết Dao.

Lâm Tuyết Dao hấp thu năng lượng từ Phật châu, ngưng tụ ra một bóng người cụ thể, xuất hiện trước mặt mọi người.