Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoán Mệnh Hả? Tặng Kèm Vị Hôn Phu

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Hoành Phi vừa lăn vừa bò, lại bị một chưởng của Lâm Tuyết Dao ghim trên mặt đất, Tăng Văn Văn và An Trí Dương bị cô ấy tóm cổ và nhấc lên giữa không trung.

Sắc mặt hai người bị nghẹn đỏ bừng, hít thở khó khăn, mắt thấy sắp mất mạng ngay tại chỗ.

Lúc này Lâm Tuyết Dao đã không thể xem là con người, cũng không thể tính là linh hồn, cô ấy chỉ là một luồng oán khí chết không nhắm mắt.

Tô Vân Diêm sốt ruột đến độ giậm chân: "Lâm Tuyết Dao! Cậu phải nghĩ cho kỹ! Nếu như cậu làm con người bị thương, cậu thật sự sẽ không quay đầu lại được nữa đâu! Sao cậu đầu thai được đây!"

Bạch Tri Đồ nhìn thoáng qua Tô Vân Diêm một cái.

Người này thật kỳ lạ, nhìn thấy hồn ma chẳng những không sợ hãi, vậy mà còn nhớ thương vấn đề đầu thai của ma quỷ.

Nghe xong Tô Vân Diêm nói vậy, động tác của Lâm Tuyết Dao dừng lại, Tô Vân Diêm lại hét lên: "Bọn họ chết ở chỗ này, bà ngoại cậu, cậu của cậu, đều không thoát khỏi có liên quan. Nếu cậu không nghĩ cho bản thân, cậu cũng không nghĩ đến người thân của mình sao?"

Bà cụ và tài xế dìu nhau.

Tài xế hét lên: "Tuyết Dao, đi báo thù!"

Bạch Tri Đồ thở dài, những lời mà đạo sĩ già từng dạy vang vọng trong đầu: "Đồ đệ à, thiện có thiện báo, ác có ác báo, nhân quả khi xuống núi thì cứ giao cho pháp luật ở dưới núi, con chỉ cần làm chuyện tốt, không quan tâm đến tương lai, sớm muộn con sẽ thu được báo đáp."

Hắn lấy từ trong túi ra một lá bùa vàng đã vẽ xong, chụp lên người Lâm Tuyết Dao.

Khí tức nồng đậm bao bọc lấy Lâm Tuyết Dao, làm cho làn khói đen xoay tròn quanh người cô ấy dần dần thả chậm tốc độ.

Hai người trong tay Lâm Tuyết Dao cũng rơi xuống đất.

Bà cụ và tài xế muốn vọt tới bên người Bạch Tri Đồ, lại bị con gió bên người Bạch Tri Đồ thổi ngã.

Không thể tới gần nửa bước, trơ mắt nhìn Lâm Tuyết Dao buông mấy kẻ khốn kiếp kia ra.

"Người mất cũng đã mất, người sống vẫn phải sống, nhân gian tự có pháp luật của nhân gian, vậy hãy để pháp luật phán xét họ đi." Bạch Tri Đồ cúi đầu niệm một đoạn kinh chú.

Từng kinh văn hình thành ký tự đặc thù trôi nổi trên không trung, rồi chìm vào trong cơ thể Lâm Tuyết Dao.

Bạch Tri Đồ dùng bình ngọc trắng trong túi của mình để chứa Lâm Tuyết Dao: "Cô như vậy không thể nào đi đầu thai được, đi theo tôi trước đi."

Lâm Tuyết Dao cuối cùng ngẩn ngơ nhìn bầu trời thật sâu một cái, rồi theo gió thổi tiêu tan vào trong không trung.

Có điều trước khi biến mất, một luồng khí màu đen xông thẳng vào trong cơ thể đám người Tăng Văn Văn, bám vào tận xương quấn quanh trên người bọn họ.

Nửa đời sau nhất định bị ốm đau hành hạ, tuổi thọ suy giảm.

Bạch Tri Đồ thấy cảnh này, nhíu mày, giả bộ không thấy.

Người sống chưa chết, cần bị pháp luật xét xử, chuyện này không sai, nhưng chính mình phạm tội, người bị hại chết thảm tự mình trả thù một chút, cũng chẳng sao.

Tài xế nhìn thấy Lâm Tuyết Dao biến mất, giận không kềm được: "Đồ khốn! Cậu làm gì thế?"

Anh ta từ nhỏ được mẹ của Tuyết Dao nuôi lớn, qua tuổi ba mươi rồi vẫn chưa kết hôn.

Tuyết Dao cũng như con gái ruột của anh ta vậy, chỉ cần Tuyết Dao có thể báo thù, anh ta có ra sao cũng không quan tâm.

Nhưng bây giờ khi sắp kết thúc, Lâm Tuyết Dao lại bị người ta bắt đi!

"Cậu dám!" bà cụ cũng tức giận, bà cụ kích hoạt Phật châu, từng viên Phật châu lơ lửng giữa không trung, tựa như thanh kiếm sắc bén trong nháy mắt đâm về phía Bạch Tri Đồ.

Tô Vân Diêm đứng rất gần Bạch Tri Đồ bị trận thế này bị dọa đến choáng váng.

Bạch Tri Đồ cười lạnh một tiếng, dùng lòng bàn tay tấn cong, giơ lòng bàn tay lên nửa tấc, lập tức có một luồng không khí mạnh mẽ chặn các Phật châu lại, đè chặt chúng xuống trên mặt đấy.

Bà cậu mấy lần điều khiển Phật châu, đều không được đáp lại.

Trên tay chỉ còn nửa chuỗi Phật châu cũng đứt lìa, lăn xuống đất.

Bà cụ hoảng hốt nhắm mắt lại, lẩm bẩm, rơi xuống hai hàng nước mắt.

Tài xế xông tới, còn chưa tới gần đã bị Bạch Tri Đồ gạt chân.

Bạch Tri Đồ bóp chặt cổ anh ta, ném người xuống đất: "Báo cảnh sát."

Tài xế siết lòng bàn tay mình, nước mắt nước mũi trộn lẫn bụi đất làm bẩn khuôn mặt.

Tô Vân Diêm thấy thế lập tức báo cảnh sát.

Cảnh sát địa phương nghe nói có án mạng, suýt nữa là ngất xỉu, lập tức phái cảnh sát ngay.

Với sự làm chứng của Bạch Nhuế và Tô Vân Diêm, họ nhanh chóng liên lạc với cảnh sát thành phố Thanh Hòa, bắt ba người còn lại đi.

Tô Vân Diêm và Bạch Nhuế là bạn học cùng lớp của Lâm Tuyết Dao, cũng phải đi theo.

Về phần bà cụ và tài xế, là nghi phạm, cũng bị mang đi theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »