Chương 2

Thanh niên dựa lưng vào ghế sau, nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài đang trôi ngược, nụ cười trên mặt anh dần biến mất.

Anh tên là Dương Kỷ Thanh, xuất thân từ gia tộc Dương nổi tiếng với thuật bói toán. Anh lẽ ra đã chết từ lâu, hôn nay bất ngờ sống lại từ trong quan tài – nói sống lại thì không chính xác, so với sống lại, anh giống như chết rồi hồi sinh, có nhiệt độ, có nhịp tim, còn cảm thấy đói, như lúc còn sống. Nhưng việc chết rồi hồi sinh không làm anh vui mừng chút nào, chỉ thấy đầy phẫn nộ. Thi thể không vô cớ sống lại, người chết không vô cớ hồi sinh, dù sống lại hay hồi sinh, đều chứng tỏ có người động tay động chân vào thi thể anh sau khi chết. Việc anh sống lại là do có ai đó sắp đặt, người thực hiện việc này chắc chắn có âm mưu và anh ghét nhất bị người khác lợi dụng.

Tuy nhiên, điều làm anh cảm thấy kỳ lạ là anh tỉnh dậy tại mộ tổ tiên của nhà họ Dương. Và người nhà họ Dương chắc chắn không dám đυ.ng vào xác của anh. Quan tài mà anh nằm cũng được niêm phong theo cách đặc biệt của nhà họ Dương, nghĩa là anh đã được chôn cất bình thường và không có ai động vào thi thể sau khi anh chết. Mặc dù anh chết khi mới 23 tuổi,nhưng không hề oán hận, theo lý mà nói, anh không có lý do gì để sống lại cả.

Rời khỏi mộ tổ của nhà họ Dương, Dương Kỷ Thanh đã tự xem bói cho mình một quẻ. Tuy nhiên, lý do anh sống lại vẫn mờ mịt như nhìn hoa trong sương, chỉ biết được rằng anh hiện đang ở thời điểm 400 năm sau, và -- nếu muốn tìm con cháu nhà họ Dương, anh nên đi về phía đông

Sau khi xuống núi, Dương Kỷ Thanh cảm thấy vừa lạnh vừa đói, vì vậy anh tạm gác lại sự bực bội về việc sống lại, quyết định đi tìm con cháu của mình để yêu cầu chút lòng hiếu thảo.

Ông Triệu lái xe về phía đông khoảng hơn hai mươi phút, đi vào khu phố cổ phía đông thành phố.

Các tòa nhà cũ kỹ nằm dọc hai bên con phố, dọc đường là những cửa hàng nhỏ bé. Có lẽ vì trời mưa, nên hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa sớm.

Dương Kỷ Thanh bóp bóp cổ tay, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói với ông Triệu, "Dừng xe ở bên đường phía trước."

Ông Triệu dừng xe bên lề, quay đầu lại nói “Tổng cộng là 42.7 tệ, thanh toán bằng quét mã hay tiền mặt?”

Dương Kỷ Thanh không nhúc nhích, "Tôi đợi người."

Ông Triệu: “Cậu có thể ngồi trong xe đợi, nhưng tôi sẽ tính thêm phí chờ. Cậu có thể thanh toán trước rồi vào ngồi trong tiệm xổ số kia đợi người.”

Dương Kỷ Thanh: “Ồ, tôi đợi người tới trả tiền cho tôi.”

Ông Triệu: “…”

---------------------------

Dương Nhất Lạc vừa mới vào làm việc tại công ty giao hàng Feige Express tại một chi nhánh ở khu phố cổ phía đông thành phố Z vào đầu năm nay.

Sau giờ làm, đồng nghiệp rủ cậu đi ăn đồ nướng, cậu rất muốn đi, nhưng cuối cùng đành phải nuốt nước miếng từ chối. Đầu tháng này, cậu tự bói cho mình một quẻ, quẻ báo rằng cuối tháng cậu sẽ gặp vận xui về tiền bạc. Để tránh bị mất tiền, cậu quyết định trong mấy ngày cuối tháng này không làm bất cứ điều gì ngoài công việc, tan làm là về thẳng nhà.

Trong những tiếng gọi “tiểu thần toán” của đồng nghiệp, Dương Nhất Lạc rời đi, che ô đi bộ về nhà. Cậu sống tại khu Dương Quang Tân Uyển, chỉ cách chỗ làm một con phố, đi bộ mười phút là đến.